"Em không có ồn ào, là đứa bé này đụng em trước..."
Vốn dĩ cô gái chỉ có chút quật cường, nhưng sau khi người đàn ông mặc âu phục xuất hiện, trong nháy mắt biến thành một con nhím nhỏ, gai toàn thân dựng lên, giống như giương nanh múa vuốt.
"Thả tay!" Người đàn ông mặc âu phục hoàn toàn không nghe cô ấy giải thích, nhíu mày thật chặt.
"Không!"
"Đường Nguyệt!"
"Em đã nói là đứa bé này đụng em..."
"Em bao lớn, còn so đo với một đứa bé?" Người đàn ông nhíu mày giống như có thể kẹp chết con ruồi, cả người đều là vẻ tức giận, mất kiên nhẫn, "Còn ngại không đủ mất mặt sao?!"
Anh ta vừa nói chuyện, vừa muốn đưa tay bắt lấy tay của Đường Nguyệt.
Kết quả cũng giống như gã đàn ông lúc trước, bị một cái tay mảnh khảnh cản lại.
"Anh này, anh lớn như vậy, cũng nên nói chút đạo lý đi." Giọng điệu của Lạc Văn Thư rất lạnh nhạt, lực đạo cầm cổ tay của anh ta lại mạnh đến một cách bất ngờ.
"Cùng với, tối hôm qua hình như anh không giống thế này." Câu này, cô dùng giọng nhỏ hơn để nói.
Xung quanh một mảnh ồn ào, người xem náo nhiệt chỉ chỉ chõ chõ, tiếng khóc bén nhọn của đứa bé, làm cho người ta vô cùng phiền, bên ngoài không ngừng có xe lái qua, thỉnh thoảng còn có tiếng còi.
Nhưng Đường Ngọc Kỳ lại nghe được câu này rất rõ ràng.
Trong lòng lướt qua một tia kinh ngạc, anh ta theo bản năng đè sự không vui bị người ta ngăn lại trong lòng, nhìn về phía cô gái nói chuyện.
Khuôn mặt tái nhợt, ngũ quan làm cho người ta cảm thấy vô cùng dịu dàng, nhưng đôi mắt kia lại hoàn toàn khác, lạnh nhạt như nước, giống như không có cái gì vào được trong mắt của cô.
Chính là đôi mắt như vậy, làm cho khí chất cả người cô đều thay đổi.
Là cô!
Là cô gái anh ta nhìn thấy khi đi theo nhà họ Dư đến Chân Chân vào tối hôm qua!
Lúc ấy cô gái này đứng bên cạnh tên tóc vàng tên là Tiểu Kim gì đó, từ đầu đến cuối không nói một câu nào, nhưng Đường Ngọc Kỳ lại khắc sâu ấn tượng một cách khó hiểu.
"Cô..." Vẻ mặt của anh ta trở nên có chút phức tạp.
Gã đàn ông trông coi hai đứa bé nghịch ngợm, thấy tình hình này, hơi chuyển con ngươi, bắt đầu dựa vào lời lúc nãy của Đường Ngọc Kỳ mà la lên, "Chứ còn gì nữa, cô bao lớn, còn so đo với hai đứa bé Tiểu Bảo và Giai Giai nhà tôi!"
Lạc Văn Thư trừng mắt nhìn qua, "Im miệng."
Nhất thời gã đàn ông bị hoảng sợ, theo bản năng rụt cổ lại.
"Mẹ ơi." Lạc Tinh Dữ vẫn luôn không mở miệng, bỗng nhiên lên tiếng, "Hai người bọn họ, hình như là học sinh ở vườn trẻ của con."
Cậu bé chỉ vào hai đứa bé đang khóc hăng say.
Một câu nói này, chính là vũ khí tốt nhất kết thúc trận náo nhiệt hôm nay.
Lạc Văn Thư nghe vậy, nói với gã đàn ông kia, "Cho anh hai lựa chọn, hoặc là tại chỗ này nói xin lỗi, hoặc là tôi sẽ gửi video của camera chỗ này cho nhà trẻ, để cho những người khác nhìn thử hiện trường biểu diễn "Giúp đỡ lẫn nhau" của đứa trẻ nhà anh.”
Lập tức gã đàn ông giống như bị chọc trúng xương sườn mềm, biểu hiện trên mặt vặn vẹo trong chớp mắt, rồi sau đó đi lên phía trước, nói với hai đứa bé, "Không cho phép khóc. Giai Giai, con thả tay ra đi, Tiểu Bảo con đi xin lỗi, nhanh, nếu không nghe lời thì không đi chơi nữa, trực tiếp về nhà."
Hai đứa bé nghịch ngợm giống như con khỉ bị Đường Tăng niệm chú, nhất thời im lặng không dám khóc. Cô bé tên là Giai Giai thả tay đang bấu vếu lấy cô gái kia, đứa bé trai tên là Tiểu Bảo cũng vô cùng không tình nguyện nói lời xin lỗi.
"Thật xin lỗi cái gì? Nói cẩn thận!" Cô gái không chấp nhận qua loa.
Vẻ mặt của đứa bé trai tràn đầy không phục, nhưng ngoài miệng vẫn nói, "Thật xin lỗi, cháu vô tình đụng phải dì! Được chưa?!"
Lúc này cô gái mới hài lòng thả tay ra, hơn nữa cũng không nhìn hai đứa bé nghịch ngợm này, trước tiên cô ấy nói cảm ơn với Lạc Văn Thư, rồi sau đó lại nhìn Đường Ngọc Kỳ, "Thấy chưa, không phải là em gây chuyện, là thằng bé đụng vào em trước!"
Đường Ngọc Kỳ nhìn cô ấy một chút, môi giật giật, khạc ra hai chữ, "Mất mặt."
Rồi sau đó xoay người rời đi.
"Anh...!" Cô gái bị chọc giận, trong đáy mắt chợt lóe lên sự thất vọng sau đó biến mất.
Người xem náo nhiệt từ từ tản đi, trước cửa trung tâm thương mại cũng khôi phục trật tự bình thường.
"Mới vừa rồi cảm ơn cô." Rất nhanh cô gái đã bình tĩnh lại, quay đầu, cười cảm ơn với Lạc Văn Thư.
"Tôi gọi là Đường Nguyệt, xưng hô như thế nào?"
"Lạc Văn Thư, bên cạnh là con trai của tôi, Lạc Tinh Dữ."
"Cảm ơn cháu nhé người bạn nhỏ, nếu không phải cháu nhận ra hai đứa bé nghịch ngợm kia cùng nhà trẻ, nói không chừng còn náo loạn rất lâu nữa." Đường Nguyệt cười với Lạc Tinh Dữ, "Dì mời cháu ăn kem đi, như thế nào?"
Lời này cũng không phải là khách khí, mà là sự thật.
Toàn bộ quá trình, một câu nói kia của Lạc Tinh Dữ, có thể nói là có tác dụng mấu chốt.
Tiếp đó Đường nguyệt quay đầu nói với Lạc Văn Thư, "Con cô có thể ăn lạnh được không?"
Lại nghe Lạc Tinh Dữ trả lời, "Bọn họ không phải là học sinh của vườn trẻ của cháu."
Nghe vậy, Lạc Văn Thư và Đường Nguyệt cũng có chút bất ngờ.
"Cháu bịa đó." Lạc Tinh Dữ giải thích.
"Giỏi lắm." Đường Nguyệt giơ ngón cái với Lạc Tinh Dữ, lại nghiêng đầu nhìn Lạc Văn Thư, "Người chị em này, con trai của cô cũng quá thông minh đi, cho hỏi làm thế nào tìm được người đàn ông có thể sinh một đứa bé thông minh như thế?!"
Tốt nhất là nhảy qua các bước mang thai mười tháng, chăm sóc đứa bé khóc oa oa, biến thành một người mẹ của đứa bé vừa thông minh vừa đáng yêu như vậy!
"Người bạn nhỏ, tên của cháu là những chữ nào?" Đường Nguyệt hỏi.
"Lạc trong Lạc Dương, Tinh trong ngôi sao, Dữ trong hòn đảo nhỏ." Lạc Tinh Dữ trả lời.
"Vậy dì gọi cháu là Tiểu Tinh Tinh được không? Ngôi sao nhỏ lấp lánh lấp lánh!" Cô ấy hỏi.