Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 65

Chương 65 -
Chương 65 -

Lạc Tinh Dữ gật đầu.

"Tiểu Tinh Tinh, trừ kem ra, cháu còn muốn ăn cái gì? Trong trung tâm thương mại có khu trò chơi cho trẻ em, dì đã chơi rồi, thật sự rất thú vị, muốn đi chơi không? Dì mời khách, coi như quà cảm ơn vì cháu giải vây giúp dì!"

"Trước kia dì vẫn luôn không thích trẻ con, nhưng bây giờ dì đã hiểu, chẳng qua dì chỉ là không thích trẻ con ồn ào không lễ phép mà thôi!"

Không thể không nói tính cách của Đường Nguyệt rất sáng sủa, kéo Lạc Tinh Dữ nói rất nhiều.

Một lát sau, cô ấy mới nhớ ra, mẹ của đứa bé còn ở bên cạnh, không chừng đã thay đổi thái độ ánh mắt nhìn mình, nghi ngờ mình có phải muốn bắt cóc bán trẻ em hay không.

Đường Nguyệt não bổ một đống lớn, nghiêng đầu nhìn bên cạnh.

Lạc Văn Thư hơi mỉm cười dịu dàng, gật đầu với cô ấy.

Nhất thời Đường Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, "Chị Lạc? Em có thể gọi chị như vậy không?"

Sau khi được đồng ý, cô ấy lại tiếp tục nói, "Cùng đi uống nước đi?"

Lạc Văn Thư khẽ lắc đầu, "Hôm nay vận may của tôi không tốt, đi cùng với tôi, đoán chừng cô uống nước cũng sẽ không thuận lợi."

Đường Nguyệt nghe vậy, hoàn toàn không tin, "Nhắc đến vấn đề này, em là người có quyền lên tiếng nhất, từ nhỏ đến lớn em đều xui xẻo."

Tiếp đó cô ấy xòe tay ra lấy mấy cái ví dụ, cái gì mà ra cửa đạp trúng cứt chó, gặm táo gặp sâu, vẽ tranh trên máy tính một chút thì chết máy ... Nghe vậy, đúng là có chút xui xẻo.

"Yên tâm, cảnh đời gì em cũng đã thấy qua rồi." Đường Nguyệt tràn đầy tự tin nói.

Mặc dù loại chuyện này cũng không có gì đáng tự hào.

"Vậy cũng được." Lạc Văn Thư gật đầu, không từ chối ý tốt của cô ấy.

Một nhóm ba người đi đến khu bán đồ ăn.

Sau đó rất nhanh, Đường Nguyệt đã cảm nhận được, xui xẻo chân chính là gì.

Đơn giản nhất chính là chỉ đi ngang qua cửa hàng thủy sản, cá trong bồn nước nhảy cỡn lên bắn đầy nước dơ vào cả người!

Quả thật là mở rộng tầm mắt!

"... Chị Lạc, thật xin lỗi, trước đó là do em kiến thức nông cạn, ở chỗ này em thật lòng xin lỗi chị hu hu hu!"

Đường Nguyệt vừa uống nước, vừa có chút đau lòng nói: "Lỗ mãng hỏi một câu, vận may của chị Lạc như vậy, đoán chừng những năm nay sống không dễ dàng đi?"

Lạc Văn Thư lắc đầu: "Vận may của tôi không phải là vẫn luôn kém như thế, chỉ là thỉnh thoảng mà thôi."

"Vậy thì tốt rồi!" Đường Nguyệt vừa nói xong, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lại cảm thấy có chút hâm mộ: "Từ nhỏ đến lớn, em luôn bị xui xẻo, cho nên làm cái gì em cũng phải cẩn thận, em cảm thấy nếu vận may của em cũng giống như chị, tập trung xui xẻo vào một đoạn thời gian, thật ra cũng rất tốt, đã qua đoạn thời gian đó, không cần phải lo lắng sợ hãi."

Cô ấy nói xong thì le lưỡi một cái, "Xin lỗi chị, thỉnh thoảng em sẽ có một ít suy nghĩ hảo huyền như vậy."

"Người đẹp, trả tiền!"

Một nhóm ba người ngồi trong tiệm này một lát, sau khi uống nước xong, có thể lên đường đi đến mục tiêu tiếp theo.

Nhân viên phục vụ cầm đơn tính tiền đến.

Đường Nguyệt nhìn số tiền, chuẩn bị lấy điện thoại ra tính tiền.

Nhưng mới vừa mở túi xách ra, cả người cô ấy đều cứng lại.

Ở bên cạnh Lạc Văn Thư mở miệng, "Tiểu Dữ, trả tiền."

"Vâng." Lạc Tinh Dữ gật đầu một cái, cầm điện thoại quét mã trả tiền.

Rất nhanh phục vụ đã rời đi.

Đường Nguyệt ngồi tại chỗ, lúng túng đến mức ngay cả lỗ tai cũng đỏ ửng, "Xin lỗi, em quên điện thoại ở trong nhà.”

Lúc cô ấy đi đến trung tâm thương mai mua ly trà sữa chuẩn bị tính tiền, mới phát hiện điện thoại của mình không có trong túi sách.

Mượn điện thoại của người bên cạnh gọi điện thoại, rất nhanh đã được nhận, đầu bên kia truyền đến giọng nói của Đường Ngọc Kỳ.

Vì vậy cô nhờ Đường Ngọc Kỳ bảo tài xế đưa điện thoại di động cho cô.

Ly trà sữa kia là người đẹp tốt bụng cho cô ấy mượn điện thoại mời cô ấy uống.

Đáng tiếc cuối cùng cũng không uống được.

Sau đó Đường Ngọc Kỳ đến, chẳng phân biệt đúng sai mắng cô ấy một trận, cũng không nói đến chuyện đưa điện thoại, giống như đặc biệt đến mắng cô ấy.

Nhớ đến chuyện này, bỗng nhiên Đường Nguyệt cảm thấy có chút khó chịu.

"Thật xin lỗi..." Cô ấy rũ mi mắt, ngại đến mức không dám nhìn mẹ con Lạc Văn Thư ở bên cạnh.

"Không sao, ngày khác cô lại mời chúng tôi là được." Lạc Văn Thư cười một tiếng, "Đúng rồi, cô là người học vẽ đúng không? Tiểu Dữ nhà tôi cũng thấy rất hứng thú đối với chuyện vẽ này, tôi lại không hiểu lắm về mặt này, cô có thể giúp tôi đề cử mấy lớp đào tạo đáng tin được không?"

"Mẹ ơi..." Lạc Tinh Dữ sửng sốt nhìn Lạc Văn Thư.

"Mẹ đều biết." Lạc Văn Thư chỉ vào đầu của mình.

Cô thừa kế bộ phận trí nhớ của nguyên chủ, biết về mặt hội họa Lạc Tinh Dữ rất có thiên phú, nguyên chủ vẫn luôn muốn cho con trai đi học, nhưng điều kiện gia đình hạn chế, vẫn luôn không thực hiện được.

Đường Nguyệt đang rũ mi mắt, không nhìn thấy được giao lưu của hai mẹ con, "Em cũng là tự học, chẳng qua em cũng biết có mấy lớp đào tạo không tệ, nếu chị cần, trở về em viết lại danh sách cho chị."

Ba người đi ra khỏi tiệm đồ ngọt, cũng không có tâm trạng đi chỗ khác, đi đến ghế có hình dạng đám mây ở bên cạnh nghỉ ngơi một chút.

Có lẽ những nỗi buồn tích lũy đạt đến điểm giới hạn, Đường Nguyệt có chút không khống chế được, muốn bày tỏ hết với một người, "Có lúc em không nhịn được suy nghĩ, rốt cuộc em có phải là con của cái nhà đó không, anh trai không thích em, ba mẹ cũng vậy..."

Đường Nguyệt xuất thân từ nhà họ Đường, là nhà cực kỳ giàu của Xuân Sơn, là tồn tại rất nhiều người cả đời chỉ có thể ngửi mặt lên nhìn.

Theo lý thuyết, người được sinh ra trong gia đình như vậy, hoàn toàn không cần lo lắng cái gì.

Bình Luận (0)
Comment