Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 66

Chương 66 -
Chương 66 -

Nếu như nhất định phải nói đến phiền muộn, đại khái chính là có quá nhiều tiền không biết xài như thế nào.

Nhưng từ khi Đường Nguyệt bắt đầu hiểu chuyện, đã sống không vui vẻ.

Ba mẹ vĩnh viễn bận rộn, anh trai tình nguyện xem con rùa phơi nắng cũng không muốn chơi cùng với cô ấy.

Lớn một chút đi nhà trẻ, buổi sáng tài xế đưa cô ấy đi, buổi chiều đón về, cả một học kỳ, thậm chí giáo viên còn không biết ba mẹ của cô ấy, cho rằng tài xế là phụ huynh của cô ấy.

Sau đó có một lần, Đường Nguyệt và một bạn nhỏ khác cãi nhau, có chút nghiêm trọng, hai đứa bé đều bị thương.

Giáo viên nhà trẻ liên lạc với phụ huynh hai nhà bàn bạc giải quyết.

Lần đó người đến là mẹ, trên người mặc toàn đồ đắt giá, trang điểm tinh xảo, vênh váo hung hăng, vừa đi đến đã hỏi thẳng đối phương muốn bao nhiêu tiền.

Lúc đó là do đứa bé kia gây chuyện, nhưng sau khi mẹ đến, những bạn nhỏ trong vườn trẻ, ánh mắt nhìn Đường Nguyệt đã thay đổi, hơn nữa dần dần, cũng không có bạn nhỏ nào chơi với cô ấy.

Chẳng qua lúc đó Đường Nguyệt vẫn không biết mọi chuyện sẽ phát triển thành cái gì, cô ấy chỉ đơn giản vui vẻ vì mẹ đến bảo vệ mình.

Nhưng cô ấy không ngờ rằng, sau khi hai bên phụ huynh bàn bạc thất bại tan rã trong không vui, mẹ lạnh lùng nói với cô ấy, sau này không được gây chuyện nữa, bà ấy không muốn lại bị giáo viên nhà trẻ gọi đến nghe một đống lời nói nhảm, bà ấy bề bộn nhiều việc.

...

"Toàn bộ thời gian học tiểu học, ba mẹ chưa bao giờ tham gia một lần họp phụ huynh cho em, dù là là khi em thi được hạng nhất toàn khối."

Nhưng còn Đường Ngọc Kỳ thì lại khác, ba mẹ luôn đi họp cho anh trai. Trên mặt luôn là nụ cười tự hào vì con trai.

Sau đó cô lên cấp hai, Đường Nguyệt dứt khoát tiêu tiền từ bên ngoài thuê một người, mỗi năm đi họp phụ huynh cho cô, tiếp nhận lời khen của giáo viên, nghiêm túc nghe lời giáo viên nói.

Giống như là phụ huynh thật sự của cô ấy.

Về sau lên cấp ba, đại học, trừ tiền ra, bọn họ đã không cho Đường Nguyệt bất kỳ gì nữa.

"Em biết nói đến chuyện này thì có chút kiểu cách, đầu năm nay kiếm tiền rất khó khăn, nhưng em thật sự rất khó chịu..."

Khi Đường Nguyệt thi đại học xong, lúc điền nguyện vọng, lấy thành tích của cô ấy, vốn dĩ có thể đi học ở trường đại học hạng nhất, cô ấy cũng muốn rời xa chỗ này một đoạn thời gian.

Đoạn thời gian đó, đột nhiên ba mẹ và anh trai thay đổi thái độ với cô ấy, khuyên cô ấy học đại học ở đây, nói không nỡ để cho cô ấy đi.

Những lời này nghe vào rất giả, nhưng Đường Nguyệt vẫn không nhịn được mà tin tưởng, sửa lại nguyệt vọng, điền tên của một trường đại học tốt nhất ở đây.

Cô ấy tha hồ tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp cuối tuần có thể trở về nhà, ăn cơm cùng ba mẹ và anh trai, sau đó đi tản bộ nói chuyện với gia đình.

Nhưng rất nhanh thực tế đã hung hăng đánh cô ấy một bạt tai, người nhà cô ấy, lại khôi phục dáng vẻ vốn có, hình như ngay cả ánh mắt bọn họ cũng lười bố thí cho cô.

"Em vẫn luôn không nghĩ ra, tại sao bọn họ lại đổi xử với em như vậy? Nếu như đã không thích, tại sao lại sinh em ra?"

"Hay là em đã làm sai chuyện gì?"

Nhưng từ nhỏ cô ấy đều rất ngoan ngoãn, gần như không gây ra bất cứ chuyện gì, thành tích vẫn luôn xếp vào những hạng đầu, giáo viên từng dạy cô ấy, không ai không thích cô ấy.

Trừ tính cách có chút cô độc, không chơi thân với những bạn học khác, cô ấy làm một học sinh, gần như không có bất kỳ khuyết điểm nào.

"Thậm chí có lần em còn hy vọng mình không phải là con ruột của bọn họ, chỉ là đứa bé nhặt được, như vậy ít nhất em biết tại sao mình bị ghét, cũng có thể suy nghĩ dễ dàng hơn."

Đường Nguyệt lau hốc mắt, "Xin lỗi, để cho hai người ở chỗ này nghe em lải nhải."

Lạc Văn Thư nhìn cô ấy, ánh mắt không có tiêu cực, giống như đang thông qua cô ấy nhìn một thứ gì đó, "Nếu như cô nghĩ như vậy, tại sao không thử đi tìm câu trả lời."

"... Cái gì?" Nhất thời Đường Nguyệt không hiểu.

"Đi kiểm tra ADN, vấn đề vì sao cô lại bị đối xử như vậy, có lẽ sẽ có đáp án." Lạc Văn Thư nói.

"Em chỉ là thuận miệng mà thôi." Vốn dĩ Đường Nguyệt muốn nói thỉnh thoảng mình sẽ tào lao như vậy, cũng không phải thật sự suy nghĩ thế, nhưng nhìn vào đôi mắt của Lạc Văn Thư, không biết tại sao, lại nuốt lời còn lại vào.

"Đi kiểm tra thử đi." Lạc Văn Thư nói xong, sau đó hỏi cô ấy, "Số điện thoại của cô là bao nhiêu?"

Đường Nguyệt theo bản năng đọc là một chuỗi con số.

"Tiểu Dữ, gửi một tin nhắn cho cô ấy."

"Gửi cái gì ạ."

"Tùy tiện, một con số cũng được."

Vì vậy Lạc Tinh Dữ đánh một số "1" gửi qua.

"Chờ có kết quả, cô có thể liên lạc với tôi." Lạc Văn Thư nhìn Đường Nguyệt nói, "Đúng rồi, tự giới thiệu lại một lần nữa, tôi tên là Lạc Văn Thư, là một Huyền sư."

Sau khi nói xong, cô dừng lại một lát, bồi thêm một câu, "Tất nhiên, nếu như cô không tin những chuyện này, vậy thì bỏ qua đi."

Sau đó Lạc Văn Thư dẫn theo Lạc Tinh Dữ rời đi.

Bên kia, Đường Ngọc Kỳ đang trên đường đến bệnh viện.

Bỗng nhiên cảm giác có thứ gì đó rung lên, anh ta nghiêng đầu nhìn thử, là một chiếc điện thoại dùng ốp lưng cao su có hình quả bơ đặt ở ghế bên cạnh rung lên, màn hình sáng lên, biểu hiện nhận được một tin nhắn.

Người gửi tin nhắn là số lạ không có trong danh bạ, gửi tới một số 1, không biết là ai.

Đây là điện thoại của Đường Nguyệt, Đường Ngọc Kỳ mới phản ứng lại, anh ta quên đưa điện thoại cho Đường Nguyệt.

Lúc trước ở nhà, đang chuẩn bị ra ngoài, anh ta chợt nghe được tiếng chuông, đó là chuông điện thoại của Đường Nguyệt vang lên.

Bình Luận (0)
Comment