Trước đó anh ta có nghe được tiếng động, biết Đường Nguyệt đi ra ngoài, hiển nhiên là bỏ quên điện thoại ở nhà.
Đường Ngọc Kỳ do dự một chút, đi tới nghe điện thoại.
Đường Nguyệt nhờ anh ta để cho tài xế đưa điện thoại đến cho mình, sau đó nói địa chỉ.
Đúng lúc chỗ Đường Ngọc Kỳ đi cần đi qua chỗ đó, cho nên mang theo điện thoại của cô ấy, không nghĩ đến lúc đến nơi, thấy một đống người vây quanh trước cửa trung tâm thương mại.
Anh ta có một loại dự cảm, quả nhiên đi đến, đã thấy Đường Nguyệt đang lôi kéo với người khác, người xung quanh chỉ chỉ chõ chõ.
Nhất thời Đường Ngọc Kỳ có chút buồn bực, sau đó lại thấy cô gái gặp một lần ở ngoại ô phía Nam tối hôm qua, tâm trạng của anh ta lại khó chịu.
Sau khi kết thúc trận náo nhiệt kia, cũng lười nói chuyện với Đường Nguyệt, xoay người rời đi.
Đường Ngọc Kỳ nhìn kiến trúc xung quanh, đã sắp đến bệnh viện, hơn nữa suy nghĩ đến chuyện có lẽ bây giờ Đường Nguyệt đã không còn ở trung tâm thương mại, anh ta dứt khoát không nghĩ đến chuyện đưa điện thoại cho cô nữa.
Một người lớn, không có điện thoại cũng sẽ không bị gì.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, Đường Ngọc Kỳ xuống xe, đi thẳng đến phòng bệnh VIP.
Từ tối hôm qua sau khi ba mẹ nhà họ Dư đưa người đến bệnh viện, vẫn luôn trông chừng ở chỗ này.
Thấy Đường Ngọc Kỳ đến, mẹ Dư đứng lên chào, "Tiểu Đường tới à."
Đường Ngọc Kỳ rất lễ phép, "Dì, Chân Chân thế nào?"
Nói đến chuyện này, trong mắt mẹ Dư lại thêm mấy phần lo lắng, "Còn chưa tỉnh lại, bác sĩ nói thân thể của con bé rất yếu, có thể cần một ít thời gian mới tỉnh lại được."
Ba Dư ở bên cạnh mở miệng, "Tiểu Đường à, bác sĩ nói tình huống của Chân Chân cũng đã ổn định, chú và mẹ con bé, thương lượng một chút, muốn chuyển con bé đến phòng bệnh bình thường..."
Gia cảnh nhà họ Dư cũng chỉ là tầm trung, phòng bếp VIP như vậy, đối với bọn họ mà nói, có chút quá mức.
Đường Ngọc Kỳ trấn an, "Chú, chú không cần lo lắng, đây là bạn cháu sắp xếp, bình thường những phòng bệnh VIP này đều thường xuyên để trống, Chân Chân cũng biết cô ấy, đều là bạn bè, vẫn là chờ Chân Chân tỉnh lại, lại suy nghĩ đến chuyện đổi phòng bệnh đi.”
Ba mẹ nhà họ Dư cũng ngại nói tiếp, chỉ đành nhận ân tình này.
"Đúng rồi, chú dì, cháu có mang một vị trưởng bối đến, ở mặt này ông ấy rất có uy tín, để cho ông ấy xem Chân Chân một chút." Đường Ngọc Kỳ nói.
Lúc này ba mẹ nhà họ Dư mới chú ý đến, trong phòng còn có một người, nhất thời có chút bất ngờ.
"Vị này là?"
Đường Ngọc Kỳ giới thiệu, "Phó tiên sinh."
Vị Phó tiên sinh này râu tóc bạc phơ, phía trên mặc một cái áo khoác màu đen, phía dưới là quần dài, mơ hồ có thể thấy ám văn màu bạc hiện lên, chân mang giày vải, trái lại nhìn giống cao nhân thế ngoại trong phim, mà không phải là bác sĩ chữa bệnh cứu người.
Nhưng người là do Đường Ngọc Kỳ mang đến, ba mẹ nhà họ Dư cũng không suy nghĩ nhiều.
Ba Dư đưa tay ra, "Xin chào Phó tiên sinh, Chân Chân nhà chúng tôi làm phiền ông!"
Phó tiên sinh nhìn ông ấy một cái, không đưa tay qua mà đi thẳng qua.
Nhất thời ba Dư có chút lúng túng.
Đường Ngọc Kỳ giải thích, "Bình thường Phó tiên sinh không thích tiếp xúc với người khác."
Ba Dư vẫn giữ vững ấn tượng ban đầu Phó tiên sinh này là bác sĩ, suy nghĩ một chút, cảm thấy người như vậy không thích tiếp xúc với người khác cũng rất bình thưởng, vì vậy cũng không còn lúng túng nữa.
Phó tiên sinh đã đi tới trước giường bệnh của Dư Chân, liếc nhìn cô gái với khuôn mặt trắng nhệch như tờ giấy, nhất thời hơi nhíu mày lại.
Tiếp đó, lấy tay bên trong chăn của Dư Chân ra, xem chỉ tay.
Sau đó là đôi mắt.
Nhìn bộ dạng rất giống thầy thuốc Trung y.
Ba mẹ nhà họ Dư cũng tin tưởng rồi.
Một lát sau, Phó tiên sinh trở lại, nói với Đường Ngọc Kỳ, “Xem xong rồi, tình huống có chút phức tạp, trở về rồi nói."
Ba mẹ nhà họ Dư nghe nói như vậy, sửng sốt một chút, "Tiểu Đường, chuyện này..."
Bọn họ là ba mẹ của Dư Chân, mặc kệ như thế nào, đều có quyền biết đi?
Đường Ngọc Kỳ lên tiếng trấn an, "Chú dì, đừng lo lắng, lời này của Phó tiên sinh không có ý gì khác cả. Như vậy đi, trước tiên cháu đưa Phó tiên sinh về, nếu như có tình huống đặc biệt gì, đến lúc đó sẽ gọi điện thoại cho chú dì, được không ạ?"
Ba mẹ nhà họ Dư chỉ có thể gật đầu đồng ý, trừ chuyện này ra cũng không làm được gì.
Sau khi hai người tiễn Đường Ngọc Kỳ rời đi, trở lại phòng bệnh, vừa đi vừa nói, "Thật sự không biết Chân Chân quen biết người bạn này như thế nào, hazz..."
Bên kia, Đường Ngọc Kỳ đi ra khỏi phòng bệnh, rất nhanh đi lên xe.
Xe lái ra khỏi bệnh viện, đi đến biệt thự của nhà họ Đường.
Rất nhanh đã đến, Đường Ngọc Kỳ cung kính mở cửa cho Phó tiên sinh, mời người xuống xe, đón vào nhà.
Vừa vào nhà, anh ta có chút lo lắng mở miệng hỏi, "Tiên sinh tình huống của Chân Chân thế nào?"
Phó tiên sinh vừa đi, vừa trả lời, "Không quá tốt, trên người có âm khí nồng nặc để lại, chắc chắn đã bị quỷ bám vào người, hơn nữa thời gian không ngắn."
Đường Ngọc Kỳ nghe vậy, có chút khó tin, "Sao có thể? Trên người con bé có bùa hộ mệnh mà!"
Phó tiên sinh ngồi trên ghế salon, khẽ lắc đầu nói: "Bùa hộ mệnh cũng chỉ là ngăn cản tiểu quỷ bình thường mà thôi, nếu đạo hạnh cao thâm, cũng không có bao nhiêu tác dụng."
"Lần này nhờ vào phúc trạch trên người con bé che chở, nếu như bị quỷ nhập trong thời gian lâu hơn nữa, cho dù là tôi, chỉ sợ cũng không xoay chuyển được..."
Nói đến chỗ này, Phó tiên sinh hỏi một câu, "Tối hôm qua, Đường Nguyệt có xảy ra chuyện gì không?"
Đường Ngọc Kỳ nghe vậy, lắc đầu, "Không có."
Phó tiên sinh dừng lại một chút, tiếp tục nói, "Bình thường các người vẫn nên quan tâm con bé nhiều một chút."