Đường Ngọc Kỳ không quan tâm nói, "Lúc nào con bé đó không vui vẻ, chỗ nào cần quan tâm chứ!"
Phó tiên sinh nghe vậy cũng không tiếp tục đề tài này, nói chuyện khác.
Lạc Văn Thư về đến nhà, xếp chân ngồi trên giường, hai tay nâng cằm, nghiêm túc suy nghĩ, có phải cái thế giới này có chỗ nào không đúng hay không?
Dù gì cô cũng hành nghề Huyền sư mười năm, yêu ma quỷ quái bị bắt trong tay cô cũng có mấy ngàn, người được cô giúp càng đếm không hết.
Làm rất nhiều chuyện theo dõi thiên cơ, can thiệp vận mệnh, cắn trả của nhân quả bình thường như cơm bữa, thường xuyên qua lại cũng trở nên quen thuộc.
Xem tình huống như thế nào, trình độ là nặng hay nhẹ, thời gian kéo dài bao lâu..
Gần như Lạc Văn Thư đã thuộc nằm lòng.
Nhưng sau khi xuyên đến thế giới này, quy luật mà cô tự mình trải quả rút ra kinh nghiệm, hình như đã mất đi hiệu lực.
Dựa theo kinh nghiệm của cô, giống như chuyện của nhà họ Phương, chỉ là một con quỷ nước nhỏ mà thôi, cắn trả nhân quả nhiều nhất cũng chỉ là đến trình độ để cho cô ăn mì ăn liền không có gói gia vị.
Nhưng trên thực tế thì sao, cô gặp chuyện nguy hiểm khắp nơi, nếu như không có bản lĩnh, thiếu chút nữa là xong đời bị Bạch Vô Thường thuận tiện câu hồn mang đi rồi.
Vậy thật sự quá mất mặt!!
Sau đó chuyện của Kim Hữu Tiền, nhìn thì người này bị quỷ nhìn trúng, thật ra bên trong có một chút phúc duyên.
Lạc Văn Thư bán cho cậu ta lá bùa bình an, chỉ là một cơ hội, trước mắt đúng là giúp cậu ta khám phá ra trò lừa bịp của quỷ ảnh màu trắng, cũng chặn lại mấy lần công kích, nhưng cuối cùng nếu như không phải thạch miếu đổ nát kia, không có ánh sáng cuối cùng của thần linh đã chết che chở, cậu ta hoàn toàn không có cơ hội gửi tin nhắn cầu cứu.
Dùng kinh nghiệm lúc trước, loại chuyện này thậm chí sẽ không có nhân quả cắn trả, nhiều nhất chỉ làm cho cô hắc xì hai cái mà thôi.
Nhưng hôm nay chuyện ngoài ý muốn xảy ra liên tiếp, mặc dù không nguy hiểm như hôm qua, nhưng tràn đầy ác ý, có ý đồ làm cho cô mất hết mặt mũi.
"Là quy tắc của cái thế giới này sao?" Lạc Văn Thư lẩm bẩm một câu.
Tạm thời cô không biết đáp án của vấn đề này, bởi vì mới chỉ có hai ví dụ không có tính tham khảo quá lớn.
Chẳng qua rất nhanh, cô sẽ lấy được một số tin tức hữu dụng.
Mà mấu chốt lại nằm trên người Đường Nguyệt.
"Còn phải chờ một chút..." Lạc Văn Thư hơi thở dài.
"Mẹ ơi?" Lạc Tinh Dữ ở bên cạnh quan tâm gọi.
"Không sao." Lạc Văn Thư sờ đầu cậu bé, "Hôm nay chắc Đường Nguyệt sẽ thêm Wechat của con, sẽ gửi danh sách lớp đào tạo học vẽ cho con, đến lúc đó con chọn lớp mình thích, chúng ta đi đăng ký."
"... Cảm ơn mẹ." Lạc Tinh Dữ nghe vậy, nhất thời tâm trạng có chút phức tạp, qua mấy giây nhỏ giọng nói cảm ơn.
"Nên làm." Lạc Văn Thư nói, "Con nghĩ xem buổi tối muốn ăn cái gì, kêu đồ bên ngoài, ship đến, hôm nay không thích hợp ra ngoài, ngày khác lại dẫn con đi ra ngoài dạo một chút."
Lạc Tinh Dữ ngoan ngoãn gật đầu.
Lạc Văn Thư lại dặn dò một câu, "Không cần tiết kiệm tiền."
"... Vâng."
"Tự mình đi chơi đi." Lạc Văn Thư phất tay một cái.
Mới vừa rồi lúc hai mẹ con đi về, ở trong hành lang gặp hai đứa bé Tiểu Bảo và Lỵ Lỵ.
Trước đó hai đứa bé cũng chơi trò bịt mắt bắt dê với quỷ nước nhỏ, nhưng cũng không phải là mục tiêu làm thế thân, hơn nữa sức khỏe tốt, mặc dù cũng có chút ảnh hưởng phải đi vào bệnh viện, nhưng buổi tối đã khỏe lại, ngày hôm sau xuất viện, vui vẻ chạy nhảy.
Tiểu Bảo và Lỵ Lỵ không biết chuyện của quỷ nước nhỏ, trên mặt là nụ cười vô tư, thấy Lạc Tinh Dữ trở về, đã mời cậu đi chơi cùng.
Lạc Tinh Dữ không có lập tức đồng ý, nói muốn về nhà trước.
Đều là đứa bé cùng nhà trẻ nghỉ hè, bây giờ cách giờ ăn cơm tối còn một khoảng thời gian, trong nhà cũng không có chỗ nào rộng để chơi, Lạc Văn Thư dứt khoát để cho cậu đi ra ngoài chơi với người bạn nhỏ của mình.
"Vậy... Con đi ra ngoài?" Lạc Tinh Dữ có chút do dự nói.
"Đi đi."
Vì vậy Lạc Tinh Dữ mang theo xe ván trượt nhỏ của mình đi ra ngoài.
Lạc Văn Thư đưa tay lấy giấy vàng và bút đỏ đặt trên tủ đầu giường, chuẩn bị vẽ bùa.
Tối ngày hôm qua đồng ý cho Kim Hữu Tiền sáu bùa bình an, lúc ấy cô nói một ngày chỉ vẽ được hai tấm, tất nhiên đó là nói dối, chỉ là không muốn vẽ nhiều như vậy mà thôi.
Bây giờ cô không thiếu tiền, hơn nữa vẻ bùa, đặc biệt là vẽ ra bùa có phẩm chất thượng đẳng, đúng là chuyện rất tiêu hao linh lực.
Như đã nói, chuyện linh lực, cũng nên đưa vào chuyện xử lý hằng ngày.
Quả thật linh hồn của cô rất cường đại, nhưng mỗi lần tiêu hao nhiều như vậy, cũng không phải là cách.
Trái lại không phải là nói cô không chống đỡ nổi sự tiêu hao này, mà là trong đó có một tỷ lệ chuyển hóa, linh lực từ linh hồn đi qua cơ thể, đặc biệt là thân thể không có chút tu vi này, mười phần chỉ giữ lại được ba phần.
Tỷ lệ quá thấp!
Còn có tối hôm qua ở quỷ vực gặp phải tình huống đặc biệt không giải quyết được, cũng chỉ có thể để cho linh hồn ra sân.
Nhưng cô cũng không thể sau này cứ gặp vấn đề, thì hồn lìa khỏi sát giải quyết mọi chuyện?
Như vậy thật sự quá mất mặt chưởng môn Huyền môn rồi.
Hơn nữa mỗi lần đều phải bịt miệng những hồn ma kia, không nói đến chuyện phiền phức, còn rất dễ dàng xảy ra vấn đề.
Tóm lại tất cả nguyên nhân, vẫn là sớm bắt đầu tu luyện lại, chỉ cần thân thể và linh hồn đủ cường đại, thì không có lo lắng nhiều như vậy nữa.
Nghĩ đến chỗ này, Lạc Văn Thư cầm điện thoại di động, sau khi mở khóa tìm đến số điện thoại của Kim Hữu Tiền, chuẩn bị gọi đến.