Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 70

Chương 70 -
Chương 70 -

"Chẳng qua ai cũng không nghĩ có liên quan đến quỷ quái."

"Đại sư, nếu quả thật như vậy, cô nói đây là có âm mưu gì?" Kim Hữu Tiền nghĩ đến những ảo cảnh bên trong quỷ vực kia, trong lòng có chút buồn rầu.

Tất cả mọi người ở đó đều là lúc rảnh rỗi đi đến khu du lịch nông thôn nghỉ ngơi ăn uống thả lỏng một chút, nhưng ai ngờ tai họa lại ập vào người.

Mấy người bị làm thành con rối thì càng thảm, hại mình còn hại người thân bạn bè người xung quanh của mình.

Bình thường người có sức khỏe tốt, bị ảnh hưởng, cũng chỉ là sinh bệnh một chút, uống thuốc chích kim là được.

Nhưng đối với người có sức khỏe không tốt, đó chính là gặp tai nạn liên tiếp, cũng không biết cuối cùng có sống được hay không.

Hơn nữa đi bệnh viện tốn tiền, lại là một khoản chi tiêu ngoài dự tính.

Lạc Văn Thư nghe vậy yên lặng mấy giây, mới mở miệng nói: "Ai biết những thứ đường ngang ngõ tắt kia đang suy nghĩ cái gì, đầu óc của bọn chúng không giống với người bình thưởng, thứ theo đuổi đều là thứ quái lạ.”

Lạc Văn Thư đã từng bắt một vị Tà sư vì nuôi dưỡng một gốc kỳ hoa dị thảo mà giết sạch toàn thôn, từ ông lão tám mươi tuổi cho tới đứa trẻ sơ sinh hơn một tháng tuổi, không ai may mắn tránh thoát, thi thể bị nghiền nát biến thành chất lỏng.

Sau đó vị Tà sư kia đổ chất lỏng vào bình, cắm kỳ hoa dị thảo kia vào bình hoa.

"... Vậy có thể bắt người ở sau lưng không?" Kim Hữu Tiền nhỏ giọng hỏi.

"Đoán chừng lần này không thể." Lạc Văn Thư nói.

Chuyện xảy ra đột ngột, hơn nữa cô vì đề phòng lộ chuyện linh hồn của mình, đã diệt trừ hết quỷ ảnh oan hồn.

Quỷ vực nhân tạo sụp đổ, chuyện con rối tử vong không giấu được, chỉ cần người sau lưng có chút thông minh, sẽ nhanh chóng lau sách dấu vết.

"Nhưng người phía sau lưng hoặc là thứ sau lưng chuyện này, tuyệt đối sẽ không chỉ làm một việc, chỉ cần lưu ý, sớm muộn gì cũng gặp phải."

"Đúng rồi." Lạc Văn Thư chuyển chủ đề, "Họ hàng giúp cậu điều tra, có phải rất thích câu cá hay không?"

"Hả ...?" Kim Hữu Tiền có chút không theo kịp tiết tấu nói chuyện của cô, sửng sốt một chút, rất nhanh đã tỉnh hồn lại, vô cùng kinh ngạc, "Đại sư, ngay cả chuyện này cô cũng biết?!"

Mặc dù đối phương giúp Kim Hữu Tiền làm chuyện này, nhưng chuyện lại do Lạc Văn thư yêu cầu làm, cho nên đối phương cũng xem như là giúp cô, cũng có dính dáng đến một ít nhân quả.

Chẳng qua Lạc Văn Thư không nói tỉ mỉ, chỉ nhắc nhở, "Cậu có thể thử nói với người họ hàng kia một chút, gần đây đi câu cá, đừng có đi đến mấy nơi kỳ lạ."

----

Thành phố Xuân Sơn, khu Ngô Đồng.

Bên trong tiểu khu nào đó.

"Ông lại muốn đi ra ngoài à?" Một người phụ nữ trung niên mặc dù ở nhà cũng trang điểm nhạt, ăn mặc thời trang, tóc được xử lý cẩn thận, mang bông tai vàng, dây chuyển vàng, cổ tay đeo vòng phỉ thúy, nhìn ông chồng lôi thôi lếch thếch của mình chuẩn bị đi ra ngoài, hơi nhíu mày lại.

"Mới vừa rồi Nguyên Nguyên đến, không phải đặc biệt khuyên ông, gần đây ít câu cá sao?"

Nguyên Nguyên chính là tên ở nhà của Kim Hữu Tiền, là nguyên trong nguyên bảo (đĩnh vàng)

Về phần tại sao không dứt khoát trực tiếp gọi nguyên bảo, đó là bởi vì đã có nguyên bảo rồi.

"Đây không phải là lão Ngô gọi điện thoại khoe khoang, nói tìm được một nơi câu cá mới, mới câu đã câu được con cá lớn..." Người đàn ông trung niên lôi thôi lếch thếch, tên là Kim Minh Quý, nhìn họ cùng với phong cách đặt tên, cũng biết là người có quan hệ với Kim Hữu Tiền rồi.

Con người của Kim Minh Quý này không hút thuốc, không uống rượu, không đánh bài, cũng không trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ có một sở thích là câu cá, hơn nữa còn thích câu cá đêm.

Dùng lời của ông ấy, câu cá đêm, đó là một loại tu hành.

Tất nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là không cần lo lắng vất vả chờ đến khi cá cắn câu, bỗng nhiên có người xuất hiện, ồn ào một trận dọa cho cá chạy, cuối cùng vất vả nửa ngày một con cá cũng không câu được.

Mới vừa rồi Kim Hữu Tiền bỗng nhiên đến nhà, sau khi hỏi thăm sức khỏe đơn giản, thì đã mở miệng khuyên Kim Minh Quý.

Bắt đầu từ năm nay thân thể của Kim Minh Quý có chút không khỏe, đứa cháu trong nhà cố ý đến cửa khuyên, cho nên ông ấy cũng tính nghỉ ngơi mấy ngày.

Ai ngờ chân trước Kim Hữu Tiền mới vừa đi, chân sau lão Ngô đã gọi điện thoại đến, giọng điệu rất là đắc ý.

Kim Minh Quý cúp điện thoại, mở Wechat xem vòng bạn bè, tốt lắm, đúng là một con cá rất lớn, ông ấy thật sự rất ghen tị.

Nhưng rất nhanh, ông ấy đã cười.

Tấm hình mà lão Ngô chụp, mặc dù có che bớt, nhưng vẫn bị ông ấy phát hiện chi tiết, đoán được vị trí đại khái của chỗ câu cá.

Cho nên lúc này chuẩn bị mang theo dụng cụ, đi qua cho lão Ngô một ngạc nhiên mừng rỡ lớn!

"Được rồi Thuận Anh, tôi chỉ đi tối hôm nay thôi, ngày mai trở về thôi sẽ gác cần câu, nghỉ ngơi ba ngày... Không, năm ngày! Như thế nào?" Kim Minh Quý nở nụ cười lấy lòng.

Sau khi nhận được tiền phá bỏ và di dời, người trong nhà không còn lo lắng về mặt kinh tế, mà mặc dù con người Kim Minh Quý không có bản lĩnh gì nhưng ít ra không làm cho người ta lo lắng.

Cho nên đối với sở thích duy nhất của ông ấy, Lục Thuận Anh cũng không nói gì, chẳng qua chỉ dặn dò ông ấy chú ý an toàn.

Nhưng rõ ràng đã đồng ý nghỉ ngơi mấy ngày, bây giờ lại đổi ý muốn đi, bà ấy có chút tức giận nhìn chồng mình.

"Thuận Anh ơi, Thuận Anh tốt của tôi, chỉ đi tối nay thôi mà ~"

"Ai... Nhanh chút đi, đừng đứng đây làm cho tôi ghét!" Lục Thuận Anh xoa tay đã xuất hiện da gà, tức giận đuổi người.

Vì vậy Kim Minh Quý cười hì hì, mang dụng cụ vô cùng đắc tiền của mình, lái xe ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment