Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 71

Chương 71 -
Chương 71 -

Xe SUV lái hơn hai tiếng, từ đại lộ đến đường mòn rồi đến chỗ hết đường, rốt cuộc Kim Minh Quý cũng đến gần chỗ mục tiêu.

Quần sơn bị nước bao quanh, cỏ cây phát triển tươi tốt.

Bầu trời đêm quang đãng, vầng trăng khuyết treo trên cao, từng ngôi sao tô điểm trên bầu trời.

Gió đêm từ từ thổi đến, mặt nước gợn sóng lăn tăng.

Dừng ở bên cạnh xe của lão Ngô.

Kim Minh Quý đắc ý nhấn kèn, ngay sau đó gọi điện thoại cho lão Ngô, sau hai tiếng đô đô vang lên đã có người nhận.

"Có nghe được tiếng kèn không?" Kim Minh Quý thong thả ung dung nói.

Đầu bên kia truyền đến tiếng thở hổn hển tức giận của lão Ngô, "Kim Minh Quý, tên chó má nhà ông, dọa cá của tôi chạy hết rồi!"

"Đừng nói mấy lời này, nhanh đến đón tôi đi, nếu không trong hai chúng ta cũng đừng nghĩ đến chuyện câu cá."

Một tiếng ba vang lên, lão Ngô đã cúp điện thoại.

Không chờ quá lâu, chỉ thấy một người đàn ông trung niên cũng lôi thôi lếch thếch từ trong bụi rậm chui ra ngoài, mặt đầy vẻ tức giận không tình nguyện.

"He he!"

"He he cái đầu ông!"

Rất nhanh Kim Minh Quý đi theo lão Ngô đến chỗ câu cá mới phát hiện, nhất thời mắt ông ấy sáng rực lên.

"Chỗ câu cá này rất tuyệt!"

Bên bờ có một khối xi măng, vô cùng bằng phẳng, gần như không có cỏ dại.

Không chỉ có như vậy, hai bên còn có một cái tường thấp, ngăn cỏ dại bụi cây ở bên ngoài.

Một chỗ bằng phẳng rộng rãi như vậy, đốt chút nhan muỗi, câu cá đêm thì quá tuyệt, cũng không sợ dẫm trúng rắn.

"Ông nhích sang qua bên kia chút đi, tôi ở chỗ này!" Kim Minh Quý thúc giục.

Lão Ngô hừ một tiếng, bất đắc dĩ nhích qua một bên.

Kim Minh Quý nhanh chóng lấy dụng cụ ra, điều chỉnh xong, hất cần câu, mới bắt đầu câu.

Không chờ bao lâu, ông ấy cảm giác được động tĩnh, thuần thục thu dây, được một con cá.

Mặc dù chỉ là một con cá nhỏ, nhưng đối với Kim Minh Quý thường xuyên câu không có cá mà nói, đã là một mở đầu rất tốt.

"Chỗ này, trâu bò nha!" Ông ấy giơ ngón cái.

Lão Ngô vừa tức vừa đắc ý, "Chứ còn gì nữa, cũng không xem thử ai tìm được chỗ này, tiện nghi cho ông đó!!"

Hai người đàn ông lôi thôi lếch thếch cứ như vậy ở chỗ này câu cá cả đêm, ngày hôm sau lúc về nhà, có thể nói là thu hoạch phong phú.

Bọn họ đắm chìm trong sự vui vẻ câu cá, hoàn toàn không nhận ra chỗ nào không đúng.

Ngày hôm sau, Lạc Văn Thư nhận được điện thoại Kim Hữu Tiền.

"Đại sư, chú Minh Quý của tôi không nghe khuyên bảo, tối hôm qua lại đi câu cá, nói là đi bờ hồ, không có sao chứ?" Cậu ta có chút lo lắng.

Lạc Văn Thư lạnh nhạt nói, "Đã có chuyện."

"Đã không sao thì... Hả? Có chuyện rồi?!" Kim Hữu Tiền kịp thời phản ứng, thiếu chút nữa nhảy cỡn lên.

"Ừ."

"... Nhưng tôi thấy chú ấy vẫn còn rất khỏe..." Kim Hữu Tiền yên lặng mấy giây, nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Bởi vì cậu không nhìn thấy thứ không tốt." Lạc Văn Thư nói.

"... Cũng đúng." Đối với cách giải thích này Kim Hữu Tiền rất tin tưởng, sau đó lại hỏi, "Vậy phải làm sao bây giờ đại sư, nếu như tôi đưa phù bình an cho chú Minh Quý, có hữu dụng không?"

"Hữu dụng, nhưng không cần thiết." Lạc Văn Thư nói.

"Tối nay khẳng định chú của cậu còn muốn câu cá, đến lúc đó cậu lái xe đến đón tôi, đi theo một chuyến là được."

"Được được! Đại sư, lần này là bao nhiêu tiền?" Kim Hữu Tiền rất có tiền.

"Không cần cậu trả, họ hàng của cậu sẽ trả."

Lúc gần tối, Kim Hữu Tiền lái một chiếc SUV đến, sau khi đón Lạc Văn Thư và Lạc Tinh Dữ, nhanh chóng chạy đến khu Ngô Đồng, vừa vặn đuổi kịp Kim Minh Quý đi ra ngoài.

Một đường đi theo, lúc đến nơi, trời cũng đã tối xuống.

Chỗ câu của Kim Minh Quý và lão Ngô tương đối kín, chẳng qua đối với Lạc Văn Thư không thành vấn đề.

Cô mặc một cái váy dài màu trắng, tóc dùng trâm gỗ vấn lên, dưới ánh trắng trong trẻo lạnh lùng, bóng người mảnh khảnh có mấy phần thanh nhã tuyệt trần.

Lúc một nhóm ba người đi đến chỗ câu cá, Kim Minh Qúy vừa mới câu được một con, trên mặt tràn đầy sự vui vẻ.

"Chú Minh Quý." Kim Hữu Tiền kêu một tiếng.

"A, Nguyên Nguyên, sao cháu lại tới đây?"

Lão Ngô và Kim Minh Quý qua lại nhiều năm cũng rất quen thuộc với Kim Hữu Tiền, tùy ý lên tiếng chào hỏi, sau đó lại tiếp tục câu cá.

"Khuyên chú chú cũng không nghe, cháu chỉ có thể mời đại sư đến." Kim Hữu Tiền tức giận nói.

"Đại sư? Cô gái trẻ này sao?" Lão Ngô ở bên cạnh nghe vậy, nhất thời nhìn về phía bên này.

"Chú Ngô, chú đừng trông mắt mà bắt hình dong, đại sư rất lợi hại!" Kim Hữu Tiền vội vàng nhấn mạnh.

Lúc cậu ta nói chuyện, Lạc Văn Thư đã đi tới phía sau hai người Kim Minh Quý, cầm một cái nhánh cây khô không biết lúc nào tìm được, tìm tòi trong đám cỏ dại dây leo dây mây.

Rất nhanh cảnh vật phía sau lập tức lộ ra hình dạng.

Kim Hữu Tiền nhìn cái kia, bỗng nhiên có chút đứng tim.

Mà vốn dĩ Kim Minh Quý và lão Ngô đang xem náo nhiệt, sau khi thấy rõ ràng tình huống sau dây mây và dây leo, nhất thời có chút bất ngờ.

"A, lại là một ngôi mộ!"

"Tôi đã nói rồi mà sao cứ cảm giác chỗ này quen thuộc, thì ra là một ngôi mộ!"

Ở nơi hoang vu vắng vẻ, hai người ngồi trước ngôi mộ câu cá cả đêm, hơn nữa hôm nay còn tiếp tục tới câu...

"Chú Minh quý, hai người không sợ sao?"

Kim Hữu Tiền không nhịn được hỏi.

"Trừ cột điện và rắn, những thứ khác đều không đáng sợ."

"Không phải chỉ là ngôi mộ thôi sao, khi còn bé chú của cháu còn thường xuyên đến ngủ, có gì phải sợ?"

Kim Hữu Tiền: "..."

"Đại sư, chuyện này?" Cậu ta nhìn về phía Lạc Văn Thư.

"Đúng là không có gì phải sợ cả." Lạc Văn Thư gật đầu nói. "Không phải có người ở cùng sao, ông nói đúng không ông lão?"

Kim Minh Quý và lão Ngô nghe được lời của Lạc Văn Thư, mới đầu cho là ý của cô là bọn họ đi cùng nhau nên không sợ, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì không đúng lắm, nếu có ý này, cần gì phải cố ý chạy đến chỗ này một chuyến.

Bình Luận (0)
Comment