Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 72

Chương 72 -
Chương 72 -

Hơn nữa cô gọi ông lão, mặc dù Kim Minh Quý và lão Ngô tự thừa nhận mình là một người lôi thôi lếch thếch nhưng tuyệt đối không đủ để bị gọi thành ông lão.

Cho nên...

Hai người ông nhìn tôi tôi nhìn ông, lại nhìn Kim Hữu Tiền và Lạc Văn Thư ở bên cạnh, cùng với đứa bé vẫn luôn không lên tiếng, bỗng nhiên có chút nổi da gà.

"Cô gái trẻ, trò đùa này không buồn cười chút nào!"

"Dọa người là không đúng!"

Mặc dù hai người có chút tức giận, nhưng giọng điệu vấn rất tốt.

"Tôi không nói dối, muốn nhìn thử không?" Lạc Văn Thư vừa nói chuyện, vừa nâng tay nhỏ lên, ở giữa hai ngón tay kẹp một mảnh lá cây hẹp dài.

"Đại sư, đây là cái gì?" Kim Hữu Tiền là đứa bé tò mò.

"Lá của cây liễu, có thể mở mắt âm dương, nhìn thấy dị loại trong nhân thế."

Hai người đàn ông trung niên nghe vậy, lập tức trở nên phát cáu.

Kim Minh Quý đứng dậy trước, "Tôi đi thử một chút!"

Sau đó lão Ngô cũng đi tới, "Cho tôi nữa."

Vẻ mặt Lạc Văn Thư bình tĩnh, gật đầu, ngưng tụ linh lực vào trên lá liễu, nhẹ nhàng lau qua đôi mắt của Kim Minh Quý và Lão Ngô.

"Được rồi, có thể mở mắt ra rồi."

Kim Minh Quý và lão Ngô đều là khinh thường trong lòng, mở mắt ra nhìn đối phương một cái trước, lại nhìn ba người khác, cũng không thấy có sự khác biệt gì.

Vì vậy nghiêng đầu nhìn chỗ câu cá.

Cũng giống như lúc trước, cần câu, vợt vớt cá, nhang muỗi... Còn có một ông lão nhỏ con, gầy teo, trời nóng bức mà mặc quần áo dài tay màu đen.

Chờ chút, ông lão nhỏ con?

Nơi này không phải chỉ có năm người thôi sao, lúc nào...

Kim Minh Quý và Lão Ngô bỗng nhiên cứng đờ tại chỗ, vẻ khinh thường trên mặt cũng đọng lại.

Kim Hữu Tiền thấy vậy, cũng biết bọn họ đã nhìn thấy thứ đặc biệt gì đó.

Cậu ta sợ, nhưng rất tò mò, hơn nữa cuối cùng lòng tò mò thắng được nỗi sợ, "Đại sư, cũng lau cho tôi một chút đi!"

Lạc Văn Thư làm hài lòng yêu cầu nhỏ của cậu ta.

Vì vậy Kim Hữu Tiền cũng nhìn thấy ông lão nhỏ con đứng ở bờ nước.

Có lẽ trải qua chuyện lúc trước đã làm cho cậu ta to gan hơn, vào lúc này lại cảm thấy không sợ lắm, lại ỷ có Lạc Văn Thư ở bên cạnh, sau khi hít sâu một ơi, hơi bước về phía trước, thử miệng miệng, "Ông lão ơi?"

Ông lão nhỏ con chậm rãi xoay người, giọng nói lơ lửng, "Cậu... Là đang gọi tôi!"

Màu da của ông ấy rất tái nhợt, gò má lại ửng đỏ, ánh mắt có chút trống rỗng.

Trừ những chuyện này, thật ra ông lão nhỏ con kia rất bình thường.

Thậm chí từ gương mặt đó, Kim Hữu Tiền nhìn thấy được mấy phần từ mi thiện mục khi còn sống của ông ấy, một chút sợ hãi trong lòng cũng biết mất. "Đúng, là đang nói chuyện với ông."

Ông lão nhỏ con vô cùng bất ngờ, "Cậu có thể thấy tôi sao!"

Kim Hữu Tiền gật đầu, hỏi: "Ông ơi, ông ở chỗ này làm gì vậy?"

Có lẽ đã rất lâu không nói chuyện với người khác, ông lão nhỏ con có chút quá nhiệt tình, vừa mở miệng là dừng không được.

"Tôi ở chỗ này câu cá nha! Cậu nhìn phần mộ này như thế nào? Vị trí rất tốt đúng không? Khi còn sống, tôi đã nhắm trúng rồi, để cho con trai tôi chọn chỗ này, xây theo yêu cầu của tôi..."

"Nơi này gần nước, quét xi măng lên là có một chỗ bằng phẳng ngồi câu cá, lại thêm hai bức tường, không có cỏ dại, lại đốt chút nhang muỗi nữa, rất thuận lợi, không sợ dẫm trúng rắn..."

Ông lão nhỏ con vừa nói, vừa nhìn hai người đàn ông trung niên lôi thôi lếch thếch cứng ngắc đứng tại chỗ kia, giận dữ nói, "Hai người này, thật sự là gà muốn chết, kỹ thuật đó thật sự là không dám nhìn, lãng phí chỗ câu tốt như thế, một con cá cũng không câu được!"

"Ông lão tôi đây đưa vị trí cho hai người này, thấy bọn họ câu kém như vậy còn giúp bọn họ câu được cá, kết quả hai người này, cầm về hết, ngay cả đuôi cá cũng không để lại cho tôi!"

"Nếu không phải ban ngày có ánh mắt trời không thỏa mái, ông đây nhất định dạy dỗ hai người bọn họ!"

"Không nghĩ tới bọn họ lại đến rồi, nhóc con, cậu chờ một chút, trước tiên chờ tôi dạy dỗ bọn họ đã, sau đó lại lấy chút cá cho cậu mang về!"

Ông lão nhỏ con vừa nói xong, bóng người trở nên vặn vẹo, hình như quanh người tản ra một cổ oán khí màu đen mơ hồ, nhẹ nhàng đi đến chỗ của Kim Minh Quý và lão Ngô.

"Ông ơi, đừng đừng đừng đừng!" Kim Hữu Tiền định ngăn cản, đưa tay chỉ bắt được không khí, vì vậy nhìn Lạc Văn Thư xin giúp đỡ, "Đại sư, cứu mạng!"

"Được rồi, ông lão, bọn họ đã biết lỗi, cũng không cần dạy dỗ đâu." Lạc Văn Thư mở miệng nói.

Trong nháy mắt khi giọng nói của cô vang lên, giống như mang một loại lực lượng đặc biệt, ông lão nhỏ con đứng yên tại chỗ, không thể động đậy được, linh thể vặn vẹo cũng dần khôi phục bình thường

"A, cô gái trẻ, cô cũng nhìn thấy tôi sao?" Ông lão nhỏ con tò mò hỏi

Lạc Văn Thư không trả lời, mà là hỏi một vấn đề, "Ông lão, ông ở chỗ này bao lâu rồi."

Trong đôi mắt của ông lão chỉ có sự trống rỗng, suy nghĩ một chút, lắc đầu nói,"Không nhớ rõ, dù sao đã rất lâu rồi."

"Chắc ông biết, sau khi chết, linh hồn sẽ đến cõi U minh địa phủ, nếu ở lại quá lâu trên nhân gian, sẽ xảy ra biến cố." Lạc Văn Thư nói.

Vẻ mặt ông lão có chút mê mang, "Nhưng tôi còn chưa câu cá đủ mà..."

Ngày qua ngày, năm qua năm, ông ấy du đãng xung quanh chỗ này, có một chấp niệm buộc chặt lấy ông ấy, không rời đi được.

"Ông lại cậu thêm một con cá, rồi lên đường đi." Lạc Văn Thư nói.

"...Được rồi." Ông lão nhỏ con cứ thể đồng ý.

Lạc Văn Thư quay đầu nhìn về phía hai người đang cứng đờ đứng ở một bên, dò hỏi, "Trong hai người, ai hoàn thành chấp niệm của ông lão này?"

Hai người tôi nhìn ông ông nhìn tôi, cuối cùng Kim Minh Quý cắn răng một cái, mặt đầy vẻ liều chết, "Tôi!"

Bình Luận (0)
Comment