Lạc Văn Thư giơ tay làm pháp quyết, một luồn khí tức đặc biệt chạm vào mi tâm của ông lão nhỏ con, "Đi đi."
Ông lão nhỏ con nghe lời cô, từ từ lơ lửng đến bên cạnh Kim Minh Quý, sau đó bám vào.
Trong nháy mắt, khí chất của Kim Minh Quý thay đổi, thân thể trung niên phát tướng, lưng đứng thẳng, sãi bước ngồi xuống bên cạnh cần câu, lẩm bẩm, "Tôi chỉ câu lần này thôi, học cho giỏi vào!"
Sau khi ông ấy nói xong, cầm cần câu lên, tư thế vung cần thanh thạo, ngồi chờ, chờ đợi con mồi cắn câu.
Đại khái qua hai phút, ông ấy cảm thấy trên tay truyền đến động tĩnh.
"Tới rồi! Còn là con lớn!"
Sau đó chính là một trận kéo cá kéo dài nửa giờ, lúc đầu ông Ngô còn có chút lo lắng, sau đó khi cá lớn cắn câu thì mắt nhìn chằm chằm, cảm thấy hâm mộ ghen tị.
Cuối cùng ông lão nhỏ con câu được con cá mấy chục cân, đối với người bình thường mà nói, đã rất lớn, nhưng ông ấy có chút nuối tiếc, "Đáng tiếc, chỉ có nó mắc câu..."
Ông ấy nói xong, linh hồn gầy nhỏ, từ trong thân thể mập mạp của Kim Minh Quý bay ra.
Ông ấy nhìn Lạc Văn Thư, ánh mắt không còn trống rỗng nữa, vẻ mặt lúc này chính là đã đạt được tâm nguyện giải thoát rồi, "Đại sư, cảm ơn cô, tôi đã hoàn thành tâm nguyện."
Lạc Văn Thư thản nhiên nhận lời cảm ơn này, sau đó gọi Lạc Tinh Dữ ở bên cạnh, "Mở quỷ môn, đưa ông lão này lên đường."
"Vâng." Lạc Tinh Dữ gật đầu, lấy ấn tín Hành Tẩu Nhân Gian từ trong cổ áo, từng bước đi về phía ông lão, nhưng bởi vì cậu không đủ cao, vì vậy nhón chân lên, lại duỗi tay ra, mới miễn cưỡng tới mi tâm của đối phương, đóng ấn tín lên.
Trong nháy mắt, xung quanh có một trận gió thổi qua, sau đó khí lạnh lẽo tràn ngập, lực lượng U minh ngưng kết tạo thành một cánh cửa.
Hình như ông lão nhỏ con bị cái gì chỉ dẫn, linh thể lơ lửng đi về phía cửa, cuối cùng xuyên qua cửa, biến mất không thấy.
Rất nhanh gió ngừng, khí lạnh lẽo tản đi, xung quanh đã khôi phục bình thường.
Kim Minh Quý và lão Ngô nhìn chằm chằm chỗ ông lão nhỏ con biến mất, nhìn một lúc lâu, mới thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn Lạc Văn Thư.
"Chuyện đó, đại sư, ông ấy... đi rồi sao?"
"Ừ."
"Sẽ không trở lại nữa chứ?"
"Ừ."
"Vậy... Chỗ này, sau này chúng tôi còn có thể... Tiếp tục câu cá hay không?"
Kim Hữu Tiền: "..."
Không phải chứ, mới vừa rồi không phải hai người rất sợ sao, đứng cừng đờ như tượng gỗ, sao bây giờ lại không sợ nữa?
Lạc Văn Thư vẫn rất bình tĩnh, "Có thể, chỉ là..."
Hai người đàn ông trung niên lôi thôi lếch thếch bởi vì chuyển hướng này, trong nháy mắt căng thẳng.
"Đại sư, mời cô nói!"
"Sau này có câu cá, nhớ cúng đồ cho chủ nhà, dù sao các người mượn địa bàn của người ta. Không chỉ mỗi lần này, nếu lần sau đi nơi khác cũng giống vậy."
Kim Minh Quý và lão Ngô gật đầu thật mạnh, "Phải phải, nhất định ghi nhớ!"
Kim Hữu Tiền: "..."
Đây là hai người thầm chấp nhận sau này còn đi đến mộ phận khác câu cá sao?!
"Cuối cùng, ông Kim, tính toán một chút." Lạc Văn Thư nói, "Thuận lợi hoàn thành, 8888 tệ --- Tiểu Dữ, thu tiền."
"Vâng."
"Wechat thu tiền, 8888 tệ."
Kim Minh Quý không hổ là người nhà họ Kim, Lạc Văn Thư nói bao nhiêu, ông ấy chuyển bất nhiêu, không hỏi thêm một câu, cũng không có ý định trả giá.
Ông ấy trả tiền xong, sau đó đứng ở một bên, cũng không vội câu cá, mà chậm chạp nhớ lại loại cảm giác mới vừa rồi.
Qua một lúc lâu, bỗng nhiên ông ấy thở dài, "Đáng tiếc, không thể quay video lại..."
Mặc dù cũng không phải ông ấy dựa vào bản lĩnh của mình câu được, nhưng bỏ qua linh hồn không phải của mình, người khác nhìn vào đều chắc chắn là ông ấy.
Gửi hình ảnh con cá mấy chục cân lên vòng bạn bè, lại phối hợp với video câu cá, trong một đoạn thời gian rất dài, bài viết này của ông ấy nhất định sẽ đứng đầu trong vòng bạn bè!
Ở bên cạnh, lão Ngô ghen tị đến mức muốn bốc cháy, giận dữ mắng, "Ông đừng có mà lòng tham không đáy!"
Lúc này, Lạc Tinh Dữ mới vừa thu tiền nhỏ giọng nói, "Cháu có quay rồi."
Thấy Kim Minh Quý không có phản ứng gì, cậu bé lặp lại, "Cháu quay video lúc bắt đầu câu cá."
Sau đó rất nhanh, Lạc Tinh Dữ nhận được một khoản tiền, là quả cảm ơn của Kim Minh Quý ----
"Wechat thu tiền, 6666 tệ."
Đây là một khoản tiền lớn mà Lạc Tinh Dữ kiếm được, mặc dù dự định ban đầu của cậu chỉ muốn quay vìdeo về nghiên cứu thử người bị quỷ bám vào người và người lúc bình thường khác gì nhau.
---
Về đến nhà, đã là buổi tối hơn mười giờ gần mười một giờ.
Lạc Tinh Dữ đếm số tiền trong Wechat, cảm thấy có một loại cảm giác không chân thật.
Tổng cộng 149856 tệ!
Cậu bé vừa mới năm tuổi, vẫn là lần đầu tiên thấy một khoản tiền lớn như vậy!
Mặc dù cũng không phải do cậu kiếm được, nhưng lại nằm trong điện thoại của cậu!
"Mẹ ơi..." Lạc Tinh Dữ ngẩng đầu nhìn Lạc Văn Thư, ngón tay út chỉ vào màn hình điện thoại, "Con chuyển tiền qua cho mẹ đi..."
Cậu bé chỉ mới là đứa con nít năm tuổi, nhưng bởi vì thông minh hơn bạn cùng lứa rất nhiều, có khái niệm về các con số, vì vậy cảm thấy có chút bất an.
Vòng sinh hoạt của cậu, tất cả người mà cậu quen biết, không có nhà nào sẽ để cho một đứa bé giữ khoản tiền lớn như vậy.
"Không cần." Mặc kệ đối với chuyện gì, giọng điệu và vẻ mặt Lạc Văn Thư đều là sự không thèm để ý, "Con giữ là được, không chỉ có nhiêu đây, sau này tiền bạc trong nhà đều do con giữ, mẹ không đụng vào tiền bạc thế tục."
Ở thế giới cũ, sau khi được Lạc Minh Tề dẫn về Huyền Môn, chuyện ăn ở của Lạc Văn Thư vẫn có người đặc biệt xử lý.
Lúc mới vừa bắt đầu tu hành, cô sẽ đi theo đệ tử nội môn xử lý một ít yêu ma quỷ quái cấp thấp.
Theo thời gian tay đổi, tu vi không ngừng tăng lên, những chuyện nhỏ kia cũng không đến lượt Lạc Văn Thư ra tay, đối thủ của cô, biến thành cấp bậc ác quỷ.