Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 74

Chương 74 -
Chương 74 -

Mới đầu những ác quỷ kia xem thường một cô bé gầy yếu còn chưa trưởng thành. Nghĩ, chỉ cần một bạt tai của mình, là có thể đánh cô thành thịt nát.

Nhưng rất nhanh, bọn chúng đã thấy được, thiên tài ngàn năm khó gặp của Huyền môn có bao nhiêu đáng sợ.

Tuổi còn trẻ, tu vi lại sâu không lường được, làm việc quả quyết, chưa bao giờ nương tay.

Cho dù là ác quỷ, dưới tay cô, cũng không kiên trì được bao lâu.

Đã từng có một con Địa Phọc linh, ỷ vào chỗ ẩn thân đặc biêt, tránh bên trong làm con rùa đen rúc đầu, làm gì cũng không ra, cho là như vậy Lạc Văn Thư sẽ không có cách nào với mình.

Sau đó rất nhanh nó đã biết sai rồi.

Chỉ thấy vốn dĩ bầu trời đêm quang đãng, bỗng nhiên mây đen chồng chất, ánh trăng bị che khuất, cuồng phong nổi lên, đại thụ lay động.

Một đạo thiên lôi đánh ngang qua bầu trời đêm.

Ầm ầm---

Tiếng sấm vang khắp trời đất.

Lạc Văn Thư đứng tại chỗ, dưới chân là pháp trận bố trí tạm thời, trong ngoài linh lực dâng trào, cuối cùng hội tụ thành một đường, xông thẳng lên bầu trời.

Ngay sau đó thiên lôi cuồn cuộn hạ xuống.

Đêm hôm đó, mây đen che trăng, thẳng đến trời sáng mới tản ra.

Sấm chớp lóng lánh, vang lên tiếng ầm ầm, triệt để rửa sạch mảnh đất kia.

Đêm hôm đó, người sống gần đó đều không ngủ, mượn ánh sáng của sấm chớp, nhìn về phía kia.

Bên trong tiếng thiên lôi ầm ầm, hình như xen lẫn vào đó là tiếng kêu thảm thiết.

Một trận đó Lạc Văn Thư trở nên nổi tiếng, sau đó trong phạm vi ngàn dặm Huyền môn, yêu tà không dám lại gần.

Không ngừng có người nghe tiếng mà đến, cảm nhận được mảnh đất dưới chân yên bình cát lành, vì vậy định cư ở chỗ này, lâu ngày, xung quanh biến thành một thành trì sầm uất náo nhiệt, có tên, Huyền Kinh.

...

Nói tóm lại, chính là từ trước đến nay bên cạnh Lạc Văn Thư đều có người chăm sóc ăn ở, phục trách xử lý mấy chuyện thế tục.

Hôm nay xuyên đến thế giới này, thân thể của nguyên chủ chỉ là một người bình thường, bên cạnh chỉ có con trai là người thân duy nhất.

Lạc Văn Thư lười mất thời gian đi tìm người xử lý mấy chuyện tài chính này, mà mặc dù Lạc Tinh Dữ còn nhỏ tuổi, nhưng lại vô cùng thông minh, hơn nữa hôm nay xã hội phát triển, chỉ cần có tiền, phần lớn chuyện đều trở nên đơn giản.

Vì vậy, cô quyết định giao những chuyện này cho Lạc Tinh Dữ xử lý.

Đặc biệt là tiền, dễ dàng sinh ra nhân quả nhất.

Từ trước đến nay, Lạc Văn Thư gần như không có chạm vào, mà hôm nay cái thế giới này đối với cô có chút quỷ dị, cô càng không đụng đến.

"Nhưng con sợ làm mất..." Lạc Tinh Dữ không biết suy nghĩ trong lòng Lạc Văn Thư, cậu bé chỉ cảm thấy áp lực thôi, lỡ như mình vô tình làm mất thì sao.

"Sẽ không bị mất." Lạc Văn Thư nói, "Nếu thật sự mất, nhất định là dùng tài ngăn cản họa."

Cô nói khẳng định như vậy, Lạc Tinh Dữ cũng bình tĩnh hơn, cậu bé gật đầu, nghiêm túc nói, "Con sẽ bảo quản thật tốt, sẽ không phung phí đâu."

Lạc Văn Thư cười một tiếng, "Kiếm tiền vốn là để xài, không cần tiết kiệm."

Thời gian đã trễ lắm rồi, sau khi một lớn một nhỏ rửa mặt xong, thì nằm xuống giường đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lạc Văn Thư nhận được điện thoại của Lý Ngọc Phân, nói hôm nay Bằng Bằng có thể xuất viện, để cho buổi tối cô không cần nấu cơm, đến nhà bọn họ ăn, ông cụ Lý tự mình xuống bếp.

Cha Lý Phong của Lý Ngọc Phân, chính là một đầu bếp, trước kia làm ở khách sạn tốt nhất thành phố Xuân Sơn, cho đến khi về hưu, được chủ khách sạn dùng số tiền lớn giữ lại làm cố vấn.

Ông cụ Lý lớn tuổi, cũng rất ít khi xuống bếp, nhiều nhất cũng chỉ là một hai món xào gia đình, nhưng mùi vị hoàn toàn ngon hơn rất nhiều những món ăn bán ở bên ngoài.

Lần này Bằng Bằng xuất viện về nhà, mời Lạc Văn Thư đến ăn cơm, từ ân cứu mạng, cho nên ông cụ tự mình xuống bếp, dự định làm một bàn đồ ăn vô cùng phong phú.

Mặc dù Lạc Văn Thư không phải là người đặc biệt ham ăn, nhưng có ăn ngon, ai sẽ tự chối chứ?

Vì vậy ở trong điện thoại, Lạc Văn Thư đồng ý với Lý Ngọc Phân, sau đó ăn bữa sáng đơn giản với Lạc Tinh Dữ, cơm trưa cũng chỉ ăn lót dạ.

Buổi chiều hai giờ Phương Bằng về đến nhà, ngay sau đó người một nhà đã xuống lầu mời Lạc Văn Thư.

Đến nhà họ Phương, trước tiên ngồi ăn bánh uống trà nói chuyện.

Lý Ngọc Phân hỏi Lạc Văn Thư thích uống trà sữa gì, để cho Phương Đại Sơn lái xe đi mua.

"Chị Ngọc Phân, không cần phiền phức như vậy." Lạc Văn Thư khoát tay, "Em uống trà là được."

Ông cụ Phương nghe được lời này, nhất thời ánh mắt sáng lên, "Đúng lúc, ông có một bánh trà cất giữ đã lâu, tiểu Lạc cháu chờ chút!"

Lạc Tinh Dữ cùng đi, cũng bị sự nhiệt tình của người nhà họ Phương dọa sợ.

Cậu là một đứa bé, trừ ăn ăn uống uống ra, cũng không nói chuyện gì, vì vậy trực tiếp chạy đến ngồi xuống bên cạnh Bằng Bằng, nhỏ giọng hỏi cậu bé, "Bằng Bằng, cậu khỏe hơn nhiều chưa?"

Ở trong bệnh viện mấy ngày, sắc mặt Phương Bằng vẫn có chút tái nhớt, nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với cái đêm được Lý Ngọc Phương ôm ra từ tủ lạnh.

"Ừ." Bằng Bằng gật đầu, giọng nói có chút nhỏ.

Quỷ nước nhỏ mặc váy hồng kia, để lại bóng ma trong lòng cậu bé quá lớn.

Mấy ngày gần đây ba mẹ đều ở bệnh viên quan tâm chăm sóc cậu bé, mấy vị trưởng bối trong nhà cũng thay phiên nhau đến thăm cậu bé, cậu bé cũng không còn sợ hãi quá nhiều, nhưng sâu trong lòng, vẫn có cái bóng không thể lau sạch được.

Nhưng mặc kệ thế nào, trở lại ngôi nhà quen thuộc, gặp được người bạn nhỏ mình chơi đùa, Bằng Bằng vẫn rất vui vẻ.

Cậu bé mời Lạc Tinh Dữ vào phòng chơi đồ chơi với mình.

Thấy một màn này, người nhà họ Phương vô cùng vui vẻ.

Chính là tình huống khách chủ đều vui.

Bình Luận (0)
Comment