Đến buổi chiều, Lý Phong mặc một cái tạp dề hoa màu hồng bận rộn ở trong phòng bếp, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Ông cụ để cho Lý Ngọc Phân nghe máy, Lý Ngọc Phân thấy tên cháu trai Hứa tiên sinh hiện thị trên màn hình điện thoại, nhất thời sững sốt một chút.
"Ai vậy?" Lý Phong ở trong phòng bếp lớn tiếng hỏi.
"Ba, ba cứ làm việc trước đi, con nhận điện thoại xong sẽ nói với ba." Lý Ngọc Phân nói xong, lúc này mới nghe điện thoại.
Trong điện thoại, giọng nói của thanh niên vẫn ôn hòa lễ độ, đơn giản nói ra mục đích của mình.
Rất nhanh Lý Ngọc Phân đã nhận điện thoại xong.
"Rốt cuộc là ai vậy?" Bộ dạng của chị có chút thần thần bí bí, vẻ mặt hình như cũng có chút kỳ lạ, nhất thời người một nhà rất tò mò.
Lý Ngọc Phân nhìn về phía Lạc Văn Thư, nói, "Là như vậy, Tiểu Lạc..."
Người gọi điện thoại đến là Hứa Trạch Nhất, là cháu trai của Hứa tiên sinh, năm đó cứu Bằng Bằng một mạng.
Trong cái đêm Bằng Bằng xảy ra chuyện, Hứa Trạch Nhất đã gọi điện thoại đến nhắc nhở người nhà họ Phương.
Sau đó người nhà họ Phương cũng gọi lại, bất ngờ biết được Hứa tiên sinh đã qua đời.
Ai cũng không ngờ đến, hôm nay Hứa Trạch Nhất lại gọi điện thoại đến, ở trong điện thoại cậu ta nói, cậu ta đến thành phố Xuân Sơn, muốn đến nhà thăm hỏi, hỏi Lý Ngọc Phân có tiện hay không.
Bình thường mà nói, một người xa lạ bỗng nhiên nói muốn đến nhà thăm hỏi, nhất định Lý Ngọc Phân sẽ không đồng ý.
Nhưng tình huống của Hứa Trạch Nhất đặc biệt.
Tuy nhiên hôm nay nhà bọn họ lại cố ý mời Lạc Văn Thư đến nhà ăn cơm.
Vì vậy Lý Ngọc Phân có chút do dự, dứt khoát nói chuyện này cho Lạc Văn Thư.
"Có thể tính toán đến chuyện ba năm sau, nhất định vị Hứa tiên sinh kia thật sự là cao nhân có bản lĩnh thật sự, cháu trai của ông ấy, chắc chắn cũng có chút bản lĩnh." Lạc Văn Thư xuyên qua thế giới này cũng chỉ có mấy ngày, đây cũng coi như lần đầu tiên cô gặp người tu hành của thế giới này, "Trái lại em có chút tò mò."
"Vậy... Chị để cho anh Phương của em đi đón người đến?" Lý Ngọc Phân hỏi.
Lạc Văn Thư gật đầu, "Được."
Sau đó gần một giờ, Phương Đại Hào dẫn theo một người thanh niên trẻ tuổi cỡ hai mươi một hai mươi hai trở về, chính là Hứa Trạch Nhất.
Vừa vào cửa, Hứa Trạch Nhất đã cảm thấy không khí trong phòng không đúng, chậm chạp phát hiện hình như mình chọn thời gian đúng không thích hợp lắm.
Hơn nữa bị rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm, nhất thời cậu ta cảm thấy lúng túng, tay chân luống cuống đứng ở cửa, vết đỏ từ mặt lan đến lỗ tai.
Lý Ngọc Phân tiến lên gọi, "Tiểu Hứa, nhanh vào ngồi bên này."
Lúc này Lạc Văn Thư cũng lên tiếng, "Ngồi ở đây đi."
Cô vừa lên tiếng, những người khác trong phòng lập tức nhìn về phía cô.
Vẻ mặt Lạc Văn Thư vẫn như thường, tiếp tục nói: "Tôi có chút việc, muốn hỏi cậu."
Vì vậy Hứa Trạch Nhất liền ngồi vào bên cạnh Lạc Văn Thư.
Cậu ta thấy tuổi tác của cô cũng gần với mình, nhưng thái độ của mọi người đối với cô lại vô cùng đặc biệt, nhất thời có chút không chắc về thân phận của cô, vì vậy hơi có chút lúng túng tự giới thiệu mình trước, "Chào cô, tôi tên là Hứa Trạch Nhất."
“Lạc Văn Thư."
Nghe lời này, Hứa Trạch Nhất có chút sửng sốt.
Cậu ấy chưa từng nghe qua cái tên này, hơn nữa là họ Lạc, không phải là họ Phương hoặc họ Lý...
Không đợi cậu ta nghĩ ra được đầu mối, Lạc Văn Thư đã nói, "Cậu đến là vì chuyện của Bằng Bằng?"
Hứa Trạch Nhất càng kinh ngạc, gật đầu, "Đúng vậy."
Lạc Văn Thư không tiếp tục hỏi nữa, mà đổi đề tài, "Đám người chị Ngọc Phân đã nói với tôi, cậu là cháu trai của Hứa tiên sinh, lại nghe nói ông cụ đã qua đời. Tôi cũng không phải cố ý nhắc đến chuyện thương tâm với cậu, nhưng chuyện tôi muốn biết có liên quan đến ông cụ, trước tiên tôi muốn nói xin lỗi với cậu.”
Nghe cô nhắc đến ông nội, trong chớp mắt Hứa Trạch Nhất có chút đau khổ, nhưng rất nhanh đã thu liễm lại, "Không sao, cô hỏi đi."
"Từ khi cậu còn nhỏ, Hứa tiên sinh đã bắt đầu giúp những người khác giải quyết những phiền phức kia?"
"Ừ."
“Mặc kệ đối phương giàu hay nghèo, ông ấy cũng chỉ thu chút tiền, chưa bao giờ lấy nhiều, những năm gần đây, cuộc sống vẫn luôn túng thiếu, đúng không?"
"Đúng."
"Vậy cậu có tin những phiền phức mà ông nội cậu giải quyết thay người khác, có thật sự tồn tại không?" Lạc Văn Thư nhìn Hứa Trạch Nhất, thăm dò hỏi.
Hứa Trạch Nhất nghe được lời này, trong chớp mắt có chút mờ mịt, một lát sau khẽ lắc đầu, "Tôi không biết."
Hứa Đại Sơn là thầy bói toán nổi tiếng xa gần, mọi người xung quanh gặp phải chuyện gì, đều sẽ mời ông cụ đến xem.
Có đứa bé bị bệnh cấp tính, có người lớn gặp chuyện lạ... Cũng đều tìm đến cửa.
Từ nhỏ Hứa Trạch Nhất đã gặp qua vô số loại người đến nhà mình.
Từ trong cuộc nói chuyện của bọn họ, cậu ta biết ông nói rất lợi hại, giúp người ta giải quyết rất nhiều phiền phức.
Nhưng cậu ta vẫn luôn không tận mắt nhìn thấy.
Đối với đứa cháu Hứa Trạch Nhất này, Hứa Đại Sơn rất yêu thương, duy chỉ có lúc làm những việc này không bao giờ dẫn cậu ta theo.
Sau đó Hứa Trạch Nhất đi lên trấn học cấp hai, lại vào thành phố học cấp ba, vẫn luôn nội trú trong trường học, chỉ có cuối tuần là về nhà, hơn nữa cũng không phải mỗi tuần đều về.
Sau đó, thi đậu đại học ở vùng khác, một năm cũng chỉ có lúc nghỉ đông và nghỉ hè là về nhà ở thời gian ngắn.
Thời gian ở chung của cậu ta và Hứa Đại Sơn ngày càng ít đi, hình như là do ông nội cố ý né tránh, lúc cậu ta ở nhà, gần như không xử lý chuyện về mặt kia.
Thoáng một cái Hứa Trạch Nhất tốt nghiệp đại học, cậu ta từ chối lương cao của công ty lớn ở vùng khác, định trở về quê quán làm việc, ở cùng với ông nội nhiều một chút.