Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 76

Chương 76 -
Chương 76 -

Nhưng không đợi cậu ta hành động, đã nhận được điện thoại của người trong thôn, nói Hứa Đại Sơn đã qua đời.

Cậu ta đặt vé máy bay, vào ban đêm bay về xử lý hậu sư của Hứa Đại Sơn, sau một khoảng thời gian đau thương giảm bớt, lúc sắp xếp lại di vật, phát hiện một quyển sổ,

Đó là phần thưởng đứng hạng nhất trong cuộc thi viết thư pháp mà cậu ta lần đầu tiên tham gia dành được khi còn học cấp hai, sau khi cuối tuần mang về, Hứa Đại Sơn nói vừa vặn thiếu một quyển sổ tay, cho nên cậu ta tặng cho ông nội.

Sau đó rất nhiều năm, quyển sổ tay đó vẫn luôn ở bên cạnh ông ấy.

Tờ giấy bên trong đã có chút ố vàng, nhưng bìa quyển sổ vẫn được bảo vệ rất tốt, có thể thấy người sử dụng rất giữ gìn nó.

Gió đêm từ từ thổi đến, lá trúc rơi lả tả đầy trời.

Hứa Trạch Nhất ngồi dưới mái hiên trong nhà cũ, nằm trên ghế xích đu Hứa Đại Sơn đã nằm nhiều năm, khắp nơi đều đã bị mài đến bóng loáng, mượn ánh sáng tản ra từ ngọn đèn, lật xem quyển sổ kia.

"Đi học nhiều năm như vậy, tôi thật sự không tin chuyện này, nhưng quyển sổ kia, trong những con chữ, tình cảm của ông nội, tôi có thể cảm nhận được..."

Vì vậy Hứa Trạch Nhất xem được một trang viết về chuyện liên quan đến nhà họ Phương, thấy thời gian lúc đó đúng với thời gian trong quyển sổ viết, bỗng nhiên có chút do dự.

"Tôi không biết có nên gọi điện thoại đến nhắc nhở hay không, tôi sợ còn chưa nói xong, đã bị xem là tên lừa gạt bị mắng một trận, sau đó bị cúp điện thoại."

Nhưng cuối cùng cậu ta vẫn chọn gọi điện thoại đến.

"Ở trong mắt tôi, cậu làm rất khá." Giọng nói của Lạc Văn Thư hơi nhu hòa, "Nhưng nếu như lúc đó thời gian cậu suy nghĩ ngắn lại, gọi điện thoại nhắc nhở sớm hơn, tình huống của Bằng Bằng sẽ không giống."

Nghe được lời này, Hứa Trạch Nhất hoảng sợ, bỗng nhiên sinh ra một dự cảm xấu.

Lạc Văn Thư lại lên tiếng, cắt đứt suy nghĩ của cậu ta, "Cậu không cần lo lắng, đứa bé không sao, người đã được tôi cứu rồi."

Hứa Trạch Nhất có chút sững sờ nhìn Lạc Văn Thư, do dự nói, "Cô... Và ông nội tôi... Đều giống nhau?"

Lạc Văn Thư gật đầu, "Đều là người tu hành."

Sau đó cô nói tiếp, "Lời tiếp theo của tôi có chút xui xẻo, nhưng vẫn muốn nói cho cậu biết, lần đầu tôi nhìn thấy cậu đã nhìn ra được, bát tự của cậu có vấn đề, theo lý mà nói, chắc chắc cậu không sống qua được sáu tuổi."

"Không biết cậu có ấn tượng hay không, vào năm cậu sáu tuổi, có phải đã bệnh một trận rất nặng, rất nghiêm trọng, bệnh viện cũng không cứu chữa được."

Người bình thường sẽ không nhớ rõ chuyện xảy ra lúc nhỏ, nhưng thuở nhỏ Hứa Trạch Nhất thông minh, hiểu chuyện sớm, trí nhớ tốt, đúng là cậu ta có nhớ đến trận bệnh lúc đó.

Nhưng mà...

“Sao cô lại biết?" Hứa Trạch Nhất kinh ngạc hỏi.

Liên quan đến chuyện của ông nội, hơi hỏi thăm một chút là sẽ biết, vì vậy cậu ta cũng không cảm thấy kỳ lạ, nhưng chuyện này, ngay cả cậu ta cũng không nhớ chi tiết được, chỉ nhớ có chuyện này xảy ra.

"Tôi nói rồi, từ lần đầu tiên gặp cậu, đã nhìn ra." Lạc Văn Thư chỉ vào mắt mình.

"Mạng của cậu, là ông nội cậu cứu, hoặc là nói, ông ấy dùng cuộc đời còn lại của mình đổi về."

"Trao đổi đồng giá, nhân quả tuần hoàn, là quy luật cơ sở của thế giới này, muốn có được cái gì đó, thì phải bỏ ra cái giá tương ứng. Ông nội cậu cứu cậu từ quỷ môn trở về, cái giá của hành vi đó, là ông ấy bỏ ra công đức tích góp nửa đời trước, nhưng vẫn còn chưa đủ, vì vậy nửa đời sau của ông ấy, đều làm việc thiện, trả lại cái giá còn thiếu."

"Vì vậy, cậu mới có thể bình an lớn được như vậy."

"Cho tới bây giờ ông ấy không dẫn cậu theo cùng nhau làm việc này, là bởi vì không muốn cậu dính vào mấy chuyện nhân quả, hy vọng cậu có thể làm người bình thường, sống hết một đời."

Lạc Văn Thư nói xong, nhìn chằm chằm Hứa Trạch Nhất mấy giây, khẽ lắc đầu, "Đáng tiếc, ông ấy đã tính sai."

"Từ khi ông ấy cứu cậu, số mệnh của cậu, đã được định trước rồi."

Từ trên người Hứa Trạch Nhất, Lạc Văn Thư cảm nhận được một luồng nhân quả đặc biệt, người này có liên quan đến Lạc Tinh Dữ, hơn nữa không phải là loại bèo nước gặp nhau, mà là dính líu rất sâu.

Cũng vì vậy, Lạc Văn Thư mới có thể nói nhiều như vậy.

"Cậu có thể không tin những chuyện này, chẳng qua không sao, tôi không bắt buộc." Lạc Văn Thư nói số điện thoại của mình cho Hứa Trạch Nhất, "Nếu như có một ngày, cậu gặp phải chuyện đặc biệt gì, không giải quyết được, có thể gọi điện thoại cho tôi."

Đúng là Hứa Trạch Nhất không tin, những vẫn lưu số điện thoại này lại.

Khoảng thời gian bọn họ nói chuyện với nhau, ông cụ Lý đã làm xong đồ ăn, tiếng gọi vang dội từ trong phòng bếp truyền ra.

"Chuẩn bị ăn cơm thôi!"

Vì vậy Lạc Văn Thư không nhìn Hứa Trạch Nhất, cũng không nói chuyện với cậu ta nữa.

Người nhà họ Phương bận rộn một trận, từng đĩa món ăn sắc hương vị phong phú được dọn lên bàn tròn, lại dọn chén đũa ra, Lạc Văn Thư là người đầu tiên được mời ngồi xuống.

Hứa Trạch Nhất cũng được giữ lại ăn cơm, chỉ là trước đó nghe mấy lời của Lạc Văn Thư, tâm trạng cậu ta có chút phức tạp.

Bình Luận (0)
Comment