Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 77

Chương 77 -
Chương 77 -

Cũng vào lúc này.

Bệnh viện thành phố.

Trên trán Đường Nguyệt dán vải thưa, nhiều vết trầy da trên người đã được xử lý qua, xuống từ trên xe cứu thương.

Trước đó không lâu, trên đường khu Thượng Tuyền, ở một quán ven đường xảy ra một chuyện, một người đàn ông sau khi say rượu, xảy ra cãi nhau với bạn gái đi cùng, rất nhanh cuộc cãi nhau thăng cấp, người đàn ông cầm chai bia trên bàn, đập về phía bạn gái.

Trong lúc nhất thời, tiếng thét chói tai vang lên khắp nơi.

Lúc này người đàn ông cũng không dừng tay, trái lại còn tệ hơn, nắm lấy tóc của bạn gái, đánh đấm vào người cô gái, trong miệng là mấy lời mắng chửi vô cùng ô uế.

Lúc ấy Đường Nguyệt ngay ở bên cạnh.

Bởi vì một ít chuyện, cô ấy và người nhà ồn ào không vui, cho nên đi ra ngoài giải sầu.

Lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một nhóm người xung quanh hoàn toàn không phản ứng kịp, còn có một ít người không dám đi lên.

Đường Nguyệt chỉ cảm thấy cơn tức giận dâng lên, cô ấy nhìn xung quanh một chút, nhặt cái ghế đặt trên đường của chủ quán ở bên cạnh, bước nhanh đến, đập về phía lưng của tên đàn ông sau rượu kia.

Cô ấy đã suy nghĩ rất chu đáo, chẳng qua không nghĩ đến đối phương da thô thịt dày, bị đánh như vậy, thân hình chỉ lảo đảo, nhưng rất nhanh đã đứng vững, xoay người lại, mắng chửi một tiếng, động tay đánh về phía cô ấy.

Vì vậy Đường Nguyệt ăn chút thiệt thòi.

Cũng may rất nhanh xung quanh đã có người đi lên giúp đỡ, chế phục tên đàn ông say rượu kia.

Cảnh sát cũng đến rất nhanh.

Trong tiệm nhậu có hộp y tế, ông chủ lấy ra, người tốt bụng bên cạnh giúp xử lý vết thương cho cô ấy và cô gái kia.

Một lát sau, xe cứu thương đến, đưa người bị thương vào bệnh viện.

Cô gái kia bị thương có chút nghiêm trọng, vào phòng phẫu thuật.

Đường Nguyệt thì tốt hơn rất nhiều, nhân viên y tế lại xử lý vết thương trên người cô ấy, mua chút thuốc bôi, lại dặn dò mấy chuyện cần chú ý, là có thể đi được rồi.

Cô ấy đi ra khỏi phòng cấp cứu, ngồi trên ghế ở bên ngoài.

Gió đêm từ từ thổi đến.

Không ngừng có người đi ra đi vào, vẻ mặt lo lắng.

Đột nhiên Đường Nguyệt cảm giác có chút khó chịu, cô ấy đi ra ngoài đã lâu như vậy, điện thoại lại không có cuộc gọi nào.

Vết thương đã được xử lý trên người, cũng truyền đến từng trận đau nhức.

Cô ấy hơi cúi đầu, một lát sau, rốt cuộc lấy hết dũng khí, gọi điện thoại cho Đường Ngọc Kỳ.

Tiếng đô đô vang lên một lát, điện thoại được nhận, đầu bên kia truyền đến giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông, "Chuyện gì?"

Đường Nguyệt yên lặng hai giây, mới nhỏ giọng nói, "Anh ơi, em cảm thấy có chút không thoải mái, anh có thể đến bệnh viện đón em không?"

"Không rảnh." Đường Ngọc Kỳ nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.

Đường Nguyệt cầm điện thoại, ngẩn người tại chỗ.

Một lát sau, có một người mẹ dẫn theo đứa bé đi qua bên cạnh, giọng điệu không vui, "Tống Tiểu Thành, có mất mặt hay không..."

Đường Nguyệt nghe được lời này, thân thể cứng đờ, theo bản năng nhìn về phía hai người đi tới.

Cô ấy không nhận ra bọn họ, nhưng mới vừa rồi lúc gọi điện thoại cho Đường Ngọc Kỳ, từ đầu bên kia có nghe được giọng nói của người phụ nữ này.

"Xin lỗi, làm phiền một chút!" Đường Nguyệt đứng dậy đuổi theo.

Mẹ con hai người nhìn cô ấy, "Sao vậy?"

"Cho tôi hỏi một chút, mới vừa rồi mấy người có thấy một người đàn ông rất cao, mặc âu phục, khí chất khác với người bình thường hay không?"

Loại miêu tả này, nghe vào có chút qua loa phổ biến, nhưng người mẹ kia suy nghĩ một chút, đã gật đầu, "Có gặp."

"Xin hỏi người đó đi về phía nào?" Đường Nguyệt truy hỏi.

Đối phương chỉ hướng đại khái cho cô.

Sau khi Đường Nguyệt nói cảm ơn, thì chạy về phía được chỉ.

--

Đường Ngọc Kỳ đi tới phòng VIP của bệnh viện, còn chưa vào cửa, đã nghe được giọng nói nghẹn ngào của ba mẹ nhà họ Dư truyền ra.

Ngoài ra còn có một giọng nói yếu ớt rất nhỏ rất nhẹ.

Là Dư Chân.

Sau ba ngày hôn mê, cuối cùng cô ấy cũng tỉnh lại.

Đường Ngọc Kỳ cũng là nhận được tin tức này, mới vội vàng chạy đến.

"Chú dì..." Anh ta lễ phép gõ cửa, sau khi đi vào, trước tiên chào hỏi ba mẹ nhà họ Dư, mới nhìn Dư Chân nằm trên giường bệnh, "Chân Chân."

"Anh Kỳ..." Dư Chân hơi mỉm cười, muốn ngồi dậy.

Vào lúc học cấp ba cô ấy tình cờ quen biết Đường Ngọc Kỳ, lúc ấy giúp đối phương một chút chuyện nhỏ, thường xuyên qua lại trở nên quen thuộc.

Bạn bè đều chọc cô ấy hoa đào nở rồi.

Lúc đầu Dư Chân cũng cho rằng như vậy, nhưng rất nhanh cô ấy ý thức được Đường ngọc Kỳ chỉ đối xử với cô ấy như em gái mà thôi.

Cô ấy có chút thất vọng, nhưng rất nhanh đã tự điều chỉnh tâm trạng xong.

Có một người anh trai như vậy, cũng rất tốt.

Đường Ngọc Kỳ thường xuyên sẽ mời cô ấy ăn cơm, dẫn cô ấy đi chơi, đưa cho cô ấy một ít quà nhỏ.

Mới đầu Dư Chân không có phát hiện ra, sau đó nghe bạn bè nói mới biết được, những món quà nhỏ này đều rất đắt tiền.

Mọi người rối rít hâm mộ cô ấy có một người anh trai yêu thương như vậy.

...

"Không cần, em cứ nằm đi." Đường Ngọc Kỳ quan tâm nói.

Dư Chân nghe lời nằm xuống.

Sau khi Đường Ngọc Kỳ quan tâm đến tình huống thân thể của cô ấy một chút, mới hỏi chuyện xảy ra vào đêm cô ấy bắt đầu hôn mê.

Đường Nguyệt dựa theo chỉ dẫn của người mẹ kia, đi đến tòa phòng bệnh, giống như một con ruồi không đầu, đi lên từng tầng, từng gian phòng tìm kiếm Đường Ngọc Kỳ.

Kết quả không có thu hoạch được gì.

Có lẽ là do cô ấy nghe nhầm?

Cô ấy nghĩ như vậy, tâm trạng có chút phức tạp, không biết vui hay là mất mác.

Vết thương đã được xử lý trước đó hình như có chút nức ra, đau đớn cũng rõ ràng hơn.

Cùng lúc đó một cảm giác mệt mỏi ập đến.

Đường Nguyệt cúi đầu, đi ra khỏi tòa nhà phòng bệnh.

Không chú ý một chút, đụng phải một người.

Cô ấy lấy lại tinh thần, nói xin lỗi với đối phương, "Xin lỗi, tôi không nhìn đường..."

Đó là một thanh niên cường tráng cao lớn, mặc áo ngắn tay quần cụt, chân mang giày, trong tay cầm hộp cơm thép không gỉ, còn đang gọi điện thoại

Bình Luận (0)
Comment