"... Cháu nghe được tiếng của cái tên họ Đường kia, anh ta cũng ở đó sao? Vậy cháu đợi một lát lại đến."
Người thanh niên gọi điện thoại xong, lúc này mới nhìn Đường Nguyệt, "Không sao."
Thấy rõ vết thương trên người cô, hình như vết thương được dán vải thưa đã hơi thấm máu, vì vậy quan tâm hỏi: "Vết thương của cô không sao chứ?"
Chỉ trong chớp mắt này, đáy lòng của Đường Nguyệt không nhịn được sinh ra chút ủy khuất, hốc mắt cũng đỏ, một tầng nước dâng lên.
Anh ruột của cô ấy, nghe điện thoại cô ấy có nhắc đến bệnh viện, cũng không quan tâm một câu nào, hơn nữa còn nhanh chóng cúp điện thoại của cô ấy.
Mà người xa lạ cô ấy vô tình đụng trúng, không chỉ không trách cô ấy, trái lại còn quan tâm tình huống của cô ấy.
"Chao ôi, cô sao vậy, tại sao khóc? Là đụng đến vết thương sao? Có phải rất đau hay không?" Thanh niên thấy bộ dạng này của cô ấy, bỗng nhiên có chút hốt hoảng.
"Nếu không tôi đi cùng cô đến chỗ xử lý vết thương một chút?"
Đường Nguyệt cảm thấy mình thật sự mất mặt, nhanh chóng giơ tay dụi mắt, "Tôi không sao, anh là đến thăm bệnh đi, nhanh đi đi..."
"Không sao, có một người không làm cho người ta thích ở bên trong, vốn dĩ tôi định chờ một lát lại đến, đúng lúc có thể đi xử lý vết thương với cô."
Đường Nguyệt do dự một chút, cuối cùng gật đầu, giọng nói có chút buồn rầu, "Cảm ơn anh."
"Chuyện nhỏ, đi thôi."
Hai người đi ra khỏi tòa nhà phòng bếp, đi đến tòa khám bệnh.
"Tôi tên là Dư Phi, còn cô?"
"Đường Nguyệt."
“Sao cô lại bị thương? Vết thương ở trên trán này, có nghiêm trọng không?"
"Mới vừa rồi ở chỗ khu Thượng Tuyền..."
"Làm tốt lắm! Nhưng mà cô chỉ là một cô gái, sau này gặp phải chuyện này, cần phải cẩn thận hơn..."
"Anh xách theo hộp cơm, là trong nhà có ai nằm viện sao?"
"Em gái họ của tôi..."
Lúc nói chuyện, hai người đã đến tòa khám bệnh.
Xử lý vết thương cho Đường Nguyệt là y tá lúc nãy, thấy bộ dạng này của cô ấy, nhất thời tức giận không có chỗ phát tiết, "Tôi không phải đã dặn cô rồi sao..."
Ngoài miệng thì hơi hung dữ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện xử lý vết thương cho cô ấy.
Rất nhanh vải thương dán trên vết thương của Đường Nguyệt đã được đổi mới, sau đó cô đi ra khỏi tòa khám bệnh với Dư Phi.
"Cảm ơn anh đã đi với tôi...."
Cô đang nói chuyện, điện thoại Dư Phi reo lên, "Tôi nghe điện thoại trước đã... Alo, cháu đang ở chỗ tòa khám bệnh... Đường Ngọc Kỳ đi rồi đúng không, vậy để cháu đi qua!"
Dư Phi cúp điện thoại, quay đầu chuẩn bị tạm biệt với Đường Nguyệt, lại thấy sắc mặt của cô ấy bỗng nhiên trắng bệch, ánh mắt có chút không dám tin.
---
Lạc Văn Thư tỉ mỉ nhớ lại một bộ phận trí nhớ không giải thích được trong đầu của mình.
Nếu như thế giới này thật sự là một quyển tiểu thuyết, vậy sau khi cô cứu Kim Hữu Tiền bị nhân quả cắn trả nghiêm trọng như vậy, thật ra nguyên nhân cũng không phải là trên người Kim Hữu Tiền, mà là lúc cô cứu người, ra tay phá hủy quỷ vực nhân tạo ở Viện Nhỏ Sài Hỏa.
Trong đoạn trí nhớ kia, Viện nhỏ Sài Hỏa được xem là phó bản đầu tiên trên con đường thăng cấp của nam chính, dựa theo tình tiết trong tiểu thuyết, đời người của nam chính ở trong chỗ này rẽ vào một con đường mới không biết là gì, hơn nữa có ảnh hưởng rất lớn đối với tương lai của nam chính.
Mà trước khi câu chuyện bắt đầu, Lạc Văn Thư đã phá hủy cái phó bản này rồi.
Chuyến đi này của cô, khẳng định đã làm cho tình tiết phát triển trong tương lai của tiểu thuyết thay đổi một cách nghiêm trọng.
Cho nên ý chí của thế giới này sinh ra bất mãn với cô.
Nhưng vậy Phương Bằng thì sao?
Trong trí nhớ của Lạc Văn Thư không có tình tiết liên quan đến đứa bé này, tất nhiên cũng có thể liên quan đến chuyện trí nhớ mà cô kế thừa không hoàn chỉnh.
Nhưng từ hôm qua, ở chỗ nhà họ Phương gặp được Hứa Trạch Nhất, cùng với chuyện ba năm trước Hứa tiên sinh cứu Bằng Bằng một mạng, lại viết kiếp nạn tương lai của Phương Bằng vào trong quyển sổ tay, rất có thể nói Phương Bằng là một nhân vật vô cùng quan trọng đối với Hứa Trạch Nhất.
Mà Hứa Trạch Nhất lại có liên quan sâu với Lạc Tinh Dữ, đại khái chính là một nhân vật phụ vô cùng quan trọng bên trong tiểu thuyết này.
Lạc Văn Thư cứu Phương Bằng, trực tiếp làm thay đổi lớn tình tiết liên quan đến Hứa Trạch Nhất, vì vậy cắn trả của nhân quả, mới có thể nghiêm trọng đến mức muốn mạng của cô.
Tất nhiên, mấy thứ này, cũng chỉ là suy đoán của Lạc Văn Thư.
Còn về suy đoán có đúng hay không, thử một lần là biết,
Lạc Văn Thư nhanh chóng suy nghĩ lại những chuyện, người mà mình tiếp xúc mấy ngày gần đây, cuối cùng chọn ra một mục tiêu --- Đường Nguyệt.
Vốn dĩ cô định, để cho Đường Nguyệt tự nghĩ thông suốt rồi đến tìm cô.
Dù sao dưa hái xanh không ngọt.
Nhìn tình huống, trong mấy ngày gần đây cô ấy sẽ đến tìm.
Nhưng bây giờ Lạc Văn Thư không muốn chờ nữa.
Đúng vậy, dưa hái xanh không ngọt, nhưng có thể tạm giải khát.
Cô vươn tay lấy điện thoại của Lạc Tinh Dữ đặt ở tủ đầu giường, mở Wechat ra, nhấn vào tài khoản của Đường Nguyệt.
---
Tối nay Đường Nguyệt không về nhà.
Trên đường đi trở về từ tòa khám bệnh, từ chỗ Dư Phi cô hỏi được một ít chuyện của Đường Ngọc Kỳ và Dư Chân.
Sau đó từ trong lời của Dư Phi, biết được thái độ của Đường Ngọc Kỳ đối với Dư Chân.
Không phải tình yêu nam nữ, là đối xử giống như em gái vậy, dùng mọi cách cưng chiều, cầu gì có được.
Sẽ bởi vì nửa đường gặp được ba mẹ nhà họ Dư, nghe bọn họ nói phải đi ngoại ô đón con gái, mà thay đổi hành trình đi cùng.
Sẽ giúp Dư Chân sắp xếp phòng bệnh tốt nhất, dẫn người đến khám cho cô ấy, khi cô ấy tỉnh lại thì vội vàng đến thăm...
Dư Phi nói: "Tôi thật không hiểu rốt cuộc trong lòng anh ta nghĩ cái gì, tôi cho rằng anh ta không có em gái, hoặc là em gái làm cho người ta tương đối chán ghét, cho nên mới có thể đối xử tốt với Chân Chân như vậy."
"Nhưng rõ ràng anh ta có em gái, hơn nữa lại thông minh xinh đẹp, hiền lành dũng cảm, nhưng sao anh ta lại đối xử với cô như vậy?"