Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 79

Chương 79 -
Chương 79 -

"Chỉ với chuyện hôm nay thôi, người không biết, khẳng định cho rằng Chân Chân mới là em gái của anh ta!"

Dư Phi chỉ vô ý nói như vậy, nhưng Đường Nguyệt nghe vào thì lại để ý.

Cô ấy hỏi Dư Phi, "Anh biết em gái họ của anh, sinh ra ở bệnh viện nào không?"

Dư Phi cũng không phải là người hay đọc tiểu thuyết xem ti vi cẩu huyết âm mưu gì đó, không suy nghĩ nhiều, trực tiếp nói tên bệnh viện.

Bệnh viện Phụ nữ Nhi đồng thành phố Xuân Sơn.

Đường Nguyệt lại hỏi ngày sinh của Dư Chân.

Dư Phi hơi có chút nghi ngờ, nhưng vẫn nói ra, cuối cùng hỏi một câu, "Sao vậy?"

Cùng một bệnh viện, cùng một ngày sinh.

"Gần đây tôi đang học bói toán, tôi cảm thấy bát tự của tôi và anh tôi khắc nhau, mà bát tự của em gái họ anh và anh trai tôi tương đối hòa hợp, cho nên anh ấy mới có thể không thích tôi, lại thích em gái của anh." Đường Nguyệt đùa giỡn nói, "Anh cảm thấy có đúng không?"

"Hình như cô nói có chút đạo lý... Chao ôi, sao mắt của cô đỏ vậy?"

"Vết thương rất đau."

"Hazz, nhịn một chút đi, cô không thấy vẻ mặt của y tá lúc ấy đâu, chính là bộ dạng muốn ăn thịt người..."

Đường Nguyệt không biết mình rời đi bệnh viện như thế nào, cô giống như một du hồn đi rất lâu trên đường, sau đó ngồi xe về nhà, nhưng khi gần đến nhà lại ngăn cản xe taxi, quẹo cua đi chỗ khác.

Cuối cùng cô ấy mệt mỏi, tùy tiện vào ở trong khách sạn.

Trong đầu của cô ấy vẫn luôn vang vọng câu nói kia ---

"Đi làm kiểm tra ADN đi..."

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên điện thoại trong tay rung lên, là có người gửi tin nhắn Wechat cho cô ấy.

Đường Nguyệt nghiêng đầu, cầm điện thoại nhìn thử.

Đảo nhỏ Tinh Tinh: Đi ra ngoài trò chuyện chút đi, tôi ở bờ sông dưới lầu khách sạn chờ cô.

Đường Nguyệt sửng sốt một chút, ngay sau đó phản ứng kịp, chắc là Lạc Văn Thư dùng tài khoản của con trai gửi tin nhắn cho cô ấy.

Nhưng mà...

Sao cô biết mình ở chỗ này?

Sự nghi ngờ này chỉ kéo dài trong chớp mắt, rất nhanh Đường Nguyệt đã bình thường lại.

Dù sao dưới tình huống Lạc Văn Thư chỉ gặp mặt một lần đã bảo cô ấy đi kiểm tra ADN, nghĩ như vậy, việc biết cô ấy ở chỗ nào, chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Đường Nguyệt nhớ đến lời giới thiệu sau của Lạc Văn Thư, cô nói mình là một... Huyền sư?

Trong đầu Đường Nguyệt suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, nhưng thân thể lại làm ra phản ứng trước, đứng lên từ trên ghế salon, thay giày, đi ra ngoài.

Rất nhanh Đường Nguyệt đã đi tới bờ sông, giờ này cũng không có nhiều người, cô ấy liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lạc Văn Thư ngồi trên ghế dài dưới ánh đèn đường.

Hình như Lạc Văn Thư biết cô ấy đã đến, nghiêng đầu nhìn lại.

Tóc dài dùng trâm gỗ vén lên, mặc một cái váy dài màu nhạt, gió nhẹ thổi lất phất, làm cho mặt sông xuất hiện gợi sóng lăn tăn, nhưng trong mắt cô lại chỉ có sự hờ hững.

Trong một giây chạm mắt đó, Đường Nguyệt chỉ cảm thấy sự bất an trong lòng mình đã được xoa dịu.

Cô ấy đi đến.

"Ngồi đi." Lạc Văn Thư chỉ vào chỗ bên cạnh dư lại, "Thời gian đã trễ lắm rồi, cho nên tôi trực tiếp nói với chuyện chính."

Thật ra Đường Nguyệt không biết chuyện chính trong miệng Lạc Văn Thư là gì, nhưng vẫn gật đầu biết lắng nghe, "Được."

Rồi sau đó cô ấy nghe được đối phương dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra một chuyện làm cho người ta khiếp sợ ---

“Không cần đi kiểm tra ADN, tôi có thể trực tiếp nói cho cô câu trả lời, cô không phải là con cái của nhà họ Đường."

"Hai mươi năm trước, Trương Tinh có N lần không muốn ở bệnh viện tư nhân có hoàn cảnh phục vụ tốt nhất, nhất quyết chuyển vào bệnh viên Phụ nữ Nhi đồng của chỗ mẹ ruột cô, chen chúc trong cùng một phòng bệnh với mẹ ruột của cô."

"Không lâu sau, hai người được đẩy vào phòng sinh một trước một sau, mỗi người đều sinh ra được một bé gái."

"Cô là đứa bé đẻ thường, nhưng con của Trương Tinh lại không phải, bọn họ dùng thủ đoạn đặc biệt, mới để đứa bé ít tháng hơn cô có thể sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm với cô."

"Sau khi mẹ của cô sinh cô, lại bị hôn mê một khoảng thời gian một cách khó hiểu, nhưng rất nhanh đã tỉnh lại, y tá hơi hốt hoảng ôm một đứa bé gầy teo nho nhỏ đến trước mặt bà ấy..."

Lạc Văn Thư nhìn Đường Nguyệt, "Thế nhưng đứa bé sơ sinh đó không phải là cô."

"Từ mới vừa bắt đầu, người nhà họ Đường đều biết cô không phải là con cái nhà bọn họ. Nhưng cô không biết, ba mẹ ruột của cô không biết, một đứa bé khác cũng không biết."

Lạc Văn Thư nói đến chỗ này thì ngừng lại.

Đường Nguyệt ở bên cạnh, vẻ mặt giờ phút này đã không thể dùng từ khiếp sợ để hình dung nữa, nước mắt gần như làm tầm mắt mơ hồ.

Cô ấy định thuyết phục mình, lời của Lạc Văn Thư chỉ là một câu chuyện hoang đường.

Nhưng hai chi tiết trong đó --- Bệnh viện Phụ nữ Nhi đồng và cùng một ngày sinh, là hôm nay cô ấy mới biết, Lạc Văn Thư lại có thể nói ra được chuyện này.

"Một đứa bé khác, tên là gì vậy?" Đường Nguyệt nghe được tiếng nghẹn ngào của mình.

Lạc Văn Thư cười như không cười nhìn cô ấy, "Không phải cô đã biết rồi sao?"

"Em chỉ là muốn xác nhận một chút mà thôi!" Đường Nguyệt cắn môi, ánh mắt tràn đầy sự quật cường.

"Dư Chân."

Nghe được hai chữ này từ trong miệng của Lạc Văn Thư, trong nháy mắt Đường Nguyệt giống như quả bóng bị đâm xì hơi, sức lực cả người đều bị rút đi.

Cô ấy gần như không ngồi vững, cũng may phía sau ghế có chỗ dựa, mới không bị ngã xuống.

"Sao có thể..."

Lạc Văn Thư nói tiếp, "Trước đó cô ở bệnh viện vô tình hỏi thăm chuyện Đường Ngọc Kỳ, đã để cho anh ta nổi lên nghi ngờ, cô đoán anh ta sẽ nghĩ như thế nào, làm cái gì?"

Nói đến chỗ này, bỗng nhiên giọng nói của cô trở nên rất nhẹ, giống như một ác ma nhỏ, dụ dỗ người ta vào vực sâu vô biên. "Đường Nguyệt, cô có muốn nhìn thử không? Nhìn thử phản ứng của Đường Ngọc Kỳ, nghe thử dự định của người nhà họ Đường..."

Nhà họ Đường.

Thư phòng lầu ba.

Bên trong phòng được trang trí cổ điển sang trong, một mặt tường đều là sách, được sắp xếp chỉnh tề theo thể loại.

Bình Luận (0)
Comment