Ánh đèn sáng rực, sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.
Trên ghế tràng kỷ gỗ đỏ có giá trị không rẻ, sắc mặt của người nhà họ Đường rất khó coi.
Ở trên mặt bàn, trà ngon được pha đã sớm ngụi, nhưng ai cũng không có tâm trạng quan tâm đến.
Bên trong khói mù lượn lờ, giọng điệu trầm thấp khàn khàn của Đường Minh Tuyền vang lên, "Trường Ninh, chuyện này, rốt cuộc phải làm sao?"
Trường Ninh trong miệng ông ta chính là Phó tiên sinh mà trước đó Đường Ngọc Kỳ dẫn đến bệnh viện khám bệnh cho Dư Chân, tên đầy đủ là Phó Trường Ninh, lúc này đang ngồi đối diện ông ta.
Phó tiên sinh mặc một bộ độ màu xám, râu tóc bạc phê, dáng người cao ngất như cây tùng, nếu không nhìn vẻ mặt biểu hiện ra bên ngoài, chính là một thế ngoại cao nhân, tiên phong đạo cốt.
"Tôi không biết Đường Nguyệt có nghi ngờ hay không." Phó tiên sinh nhíu mày, trên trán đã hằn từng nếp nhăn thật sâu.
Lúc ông ta nói chuyện, hơi liếc nhìn Đường Ngọc Kỳ.
Hiện tại đã khuya, vốn dĩ mọi người nên chìm vào giấc ngủ, nhưng lúc này lại bất an ngồi chỗ này, cũng bởi vì Đường Ngọc Kỳ.
Đường Minh Tuyền càng nhíu mày hơn, vẻ mặt rõ ràng là không vui, "Ba đã nói với con rất nhiều lần rồi, con thân thiết với Dư Chân thì không sao, nhưng không cần phải làm rõ ràng như vậy."
"Mỗi lần con đều đồng ý rất tốt, nói với ba sẽ có chừng mực."
"Đây chính là sự chừng mực của con sao?!"
Ông ta nói xong, một cổ tức giận xông lại, không áp chế được, cầm ly trà trong tay quăng về phía Đường Ngọc Kỳ.
"Khi nào con đi thăm Dư Chân mà không được, vì sao lại phải là tối hôm nay, hả?!"
Sự tức giận của Đường Minh Tuyền bùng nổ rất đột nhiên, lúc Đường Ngọc Kỳ bị đập trúng, cả người đều mơ màng.
Trương Tinh ở bên cạnh cũng bất ngờ, qua mấy giây mới kịp phản ứng, nhất thời mở miệng mắng, "Tên họ Đường kia, ông có bệnh à? Đang yên lành đánh con trai tôi làm gì? Ông có bản lĩnh thì đi giải quyết mọi chuyện đi, trút giận lên con trai tôi thì có bản lĩnh gì?!"
Giọng nói của bà ta vô cùng bén nhọn, nghe rất chói tai, mà lúc này đang ở trong không gian kín như thư phòng. Trong lúc nhất thời, ba người khác trong phòng đều có chút không chịu nổi.
"Trương Tinh, bà nổi điên cái gì vậy?" Đường Minh Tuyền rống lên một tiếng, dùng tay kiềm chặt hai tay của Trương Tinh, định để cho bà ta tỉnh táo.
Nào ngờ, như vậy chỉ càng kích thích đối phương mà thôi.
Hai tay Trương Tinh không động đậy được, vì vậy biến thành dùng chân đạp Đường Minh Tuyền, tóc dài vì hành động kịch liệt mà trở nên tán loạn, thật sự không có một hình tượng nào.
Trái lại là Đường Ngọc Kỳ bị ly trà đập trúng, ngồi yên trên ghế tràng kỹ gỗ màu đỏ, ngây ngẩn nhìn một màn trước mặt này.
Cuối cùng Phó tiên sinh mở miệng, dừng lại trận ồn ào này, "Dừng lại đi, Tiểu Tinh, Minh Tuyền cậu cũng vậy, trước thả cô ấy ra đi."
"Hổ Tử còn ngủ ở bên trong..."
Giọng của ông ta không lớn, cũng không có quá nhiều tâm trạng phập phồng, nhưng trong nháy mắt khi ông ta mở miệng, giống như một gáo nước lạnh lẽo rót vào trong nồi nước sôi.
Mà Trương Tinh và Đường Minh Tuyền đang nóng nảy mắng chửi nhau chính là nồi nước sôi kia.
Trong nháy mắt hai người đã tỉnh táo lại, tiếp đó ý thức được giờ phút này dáng vẻ của mình có bao nhiêu khó coi, vẻ mặt hơi vặn vẹo.
---
"Như thế nào, xuất sắc không?" Lạc Văn Thư nhỏ giọng nói.
Ban đêm gió thổi hơi lớn, cỏ cây trong vườn hoa dưới lầu đều đung đưa, cô ngồi trên lan can được điêu khắc tinh xảo, đôi chân dài nhỏ nhẹ nhàng đung đưa trên không trung, bộ dạng vô cùng nhàn nhã tự tại.
Mà Đường Nguyệt đứng ở bên cạnh lại không có tâm trạng và trạng thái tốt như cô.
Chỗ mà hai người đang ở là một cái ban công của cửa sổ sát đất ở thư phòng lầu ba nhà họ Đường.
Vốn dĩ chỗ này là để cho Đường Minh Tuyền làm việc mệt mỏi trong thư phòng đi ra ngoài hít thở không khí tự nhiên, nhìn phong cảnh đẹp bên ngoài một chút.
Giờ phút này lại dễ dàng để cho Lạc Văn Thư và Đường Nguyệt đặt chân.
Cửa sổ sát đất không có đóng, rèm được kéo một nửa, ánh đèn kể cả tiếng cãi vả cùng nhau bay ra.
Lúc này người trong phòng không thèm để ý, bởi vì hoàn toàn không nghĩ đến, ngoài thư phòng còn sẽ có người, hơn nữa còn là người quan trọng không nên xuất hiện ở chỗ này.
Đừng nói bọn họ, ngay cả Đường Nguyệt cũng không ngờ, Lạc Văn Thư sẽ mang mình đến chỗ này.
Thậm chí cô ấy không biết mình làm thế nào đi được đến chỗ này.
Đường Nguyệt chỉ nhớ sau khi mình ngồi trên ghế dài bên bờ sông gần khách sạn, gật đầu nói "Muốn", Lạc Văn Thư đã đứng dậy, nói một câu "đi theo" với cô ấy.
Hai người đi một trước một sau, sau khi đi một đoạn dọc theo bờ sông, quẹo vào trong khoảng bóng tối nồng đậm.
Đường Nguyệt cảm giác được có một bàn tay lạnh lẽo kéo mình đi, đi đôi với đó là giọng nói bình tĩnh của Lạc Văn Thư, "Đừng sợ, nhắm mắt lại, đi theo tôi."
Cô ấy theo bản năng làm theo.
Cũng không qua bao lâu, Lạc Văn Thư thả tay ra, nói với cô ấy, "Có thể mở mắt rồi."
Đường Nguyệt chỉ cảm thấy trong không khí tràn ngập hơi thở quen thuộc, cô ấy chậm rãi mở mắt ra, thì phát hiện mình đang đứng trên ban công thư phòng lầu ba.
Giọng nói của ba Đường Minh Tuyền từ trong phòng truyền ra.
... Không, không đúng, nơi này không phải nhà của cô ấy, người nói chuyện không phải là ba của cô ấy.
Đường Nguyệt đã tin câu chuyện hoang đường ly kỳ mà Lạc Văn Thư nói, nhưng trong lòng vẫn có chút không cam lòng, muốn nhìn thấy rõ tận mắt, chính tai nghe được, hình như như vậy mới có thể đạt được câu trả lời cho hai mươi năm thống khổ của mình.
"Khi còn bé cô vẫn luôn hâm mộ Đường Ngọc Kỳ, hâm mộ anh ta có được sự yêu thương của ba mẹ, dù bọn họ bận rộn vẫn có thời gian họp phụ huynh cho anh ta, sẽ ngồi xuống nói chuyện phiếm với anh ta, dạy cho anh ta cách đối nhân xử thế..."
"Thật ra tất cả đều là giả dối."
"Lúc sóng yên biển lặng, bọn họ là một nhà ấm áp yêu thương lẫn nhau, ba hiền mẹ dịu dàng con hiếu thảo."