"Nhưng một khi xảy ra chuyện vượt qua phạm vi xử lý, bọn họ sẽ rút đi lớp mặt nạ đó, khôi phục bản tính, cắn xé nhau giống như một con chó điên."
"Thấy dáng vẻ lúc này của bọn họ, cô còn hâm mộ không, Đường Nguyệt?" Lạc Văn Thư hỏi.
Hốc mắt Đường Ngọc Kỳ có chút sưng đỏ, chẳng qua đây là do lúc trước khóc nức nở tạo thành.
Sau khi trở về nhà họ Đường, cô ấy cũng không khóc nữa, bây giờ chỉ còn lại một khuôn mặt không cảm xúc, đôi tay nắm chặt thành quả đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
"Chẳng qua chỉ là như vậy." Đường Nguyệt nghe được giọng của mình, rất bình tĩnh, không có yêu, cũng không có đau và hận, giống như tình cảm biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng khinh thường.
Lạc Văn Thư cười một tiếng, "Tôi vẫn rất thích xem dáng vẻ lo lắng bất an mỗi khi chuyện xấu mình làm sắp bị bại lộ của người khác, nhìn bọn họ vắt hết óc suy nghĩ, dùng hết sức, tự cho là mình đã nghĩ được cách cứu chữa, vừa lo lắng vừa mong đợi đi thực hiện, sau đó chờ đợi kết quả."
"Giống như phạm nhân chém đầu sắp sửa đi lên pháp trường, chờ đợi thánh chí ân xá đến."
"Khi đó bọn họ không xác định được thánh chỉ có đến hay không, thời gian dần thay đổi, bóng ma tử vong dần bao phủ bọn họ, cõi lòng tràn đầy hư thối dơ bẩn của bọn họ, từ sợ hãi đến hy vọng mỏng manh biến thành sự đau khổ trong tuyệt vọng."
"Kết cục của bọn họ, có ba cái."
"Một là không được ân xá, lúc đao phủ giờ đao chém xuống, đầu rơi xuống đất, trên khuôn mặt là cặp mắt trợn to tràn đầy hoảng sợ."
"Hai là thánh chỉ ân xá đến, nhưng đến chậm, chỉ còn lại một đôi mắt tràn đầy hy vọng mở trừng trừng, chết không nhắm mắt."
"Hoặc là thánh chỉ ân xá tới trước khi hành quyết, trong mắt bọn họ lóe lên hy vọng, nở một nụ cười thoát chết, nhưng đó lại không phải dành cho mình... Sau đó nghe được một tiếng "Chém". Đao phủ giơ đao lên chém xuống, đầu rời khỏi thân thể, trong mặt là hy vọng và nụ cười trên mặt chưa kịp biến mất."
Nhìn thì là ba con đường, thật ra đều chỉ là một loại kết cục.
...
Trong thư phòng, trận thương lượng đang tiếp tục.
"Tôi thử tính một quẻ..." Phó tiên sinh nói.
Trong nháy mắt, ba người khác trong phòng nhìn chằm chằm vào ông ta, trong mắt tràn đầy mong đợi.
Chỉ thấy Phó tiên sinh khẽ lắc đầu, "Tương lai trống rỗng, tôi không nhìn thấy gì cả."
Đây không phải là một tin tức tốt, nhưng cũng không phải là tin tức xấu, ít nhất tốt hơn trực tiếp nhận được tin tức xấu.
Nhưng sắc mặt của người nhà họ Đường vẫn khó coi như cũ.
"Trường Ninh, liên quan đến chuyện này, anh có đề nghị gì?"
Đường Minh Tuyền trầm giọng hỏi.
Phó tiên sinh nghe vậy, nhìn chằm chằm ông ta, trầm mặc hồi lâu, mới hỏi, "Cậu thật sự muốn nghe?"
Lời này, nhất thời làm cho người nhà học Đường càng bất an hơn.
Đường Minh Tuyền suy nghĩ hồi lâu, cắn răng gật đầu, "Anh nói đi."
"Giải quyết mọi chuyện theo hướng xấu nhất, trực tiếp kết thúc tất cả những chuyện này, gọi truyền thông đến, dặn dò phát tin tức ngay đêm nay ra ngoài, nói năm đó nhà họ Đường ôm sai con với một gia đình khác, hôm nay đã tìm đường tiểu thư chân chính của nhà họ Đường."
"Đồng thời mang theo tất cả chứng cứ, đi thuyết phục ba mẹ nhà họ Dư và Dư Chân, sau khi trời sáng, dưới sự chứng kiến của vô số người, tiễn Đường Nguyệt đi, đón Dư Chân về."
"Để cho tất cả mọi thứ quay về vị trí cũ."
“Để cho tất cả mọi người đều cho rằng, đây chỉ là một chuyện sai trái trùng hợp."
"Không được!" Gần như ngay khi Phó tiên sinh nói xong, Đường Minh Tuyệt đã mở miệng từ chối.
Rất nhanh ông ta cũng ý thức được, mình như vậy là không ổn, "Trường Ninh, tôi không phải có ý đó, chỉ là anh cũng biết, gần đây tôi đang bàn bạc một hạng mục lớn với phía trên, nếu như đạt được, nhà họ Đường có thể phát triển đến một tầm cao mới."
"Mặc dù hạng mục này đã bàn bạc xong xuôi, nhưng nhà họ Đường không phải là chuyện duy nhất, nếu như xảy ra biến cố gì đó..."
Ông ta nhìn Phó tiên sinh.
Phó tiên sinh cũng nhìn ông ta.
Ánh mắt giao nhau một hồi lâu, Đường Minh Tuyền là người né tránh trước, "Chuyện này không chỉ quan hệ đến một mình tôi, trên dưới tập đoàn, tất cả mọi người đều sẽ lãng phí những cố gắng trong thời gian qua vì chuyện này."
"Tôi biết, lúc này thu tay lại, đối với cậu mà nói, không thua gì gảy một đôi cánh."
Đường Minh Tuyền nghe vậy, trong nháy mắt nhìn về phía Phó tiên sinh.
Lại nghe Phó tiên sinh tiếp tục nói: "Nhưng cậu có từng nghĩ đến, nếu như Đường Nguyệt và nhà họ Dư biết chuyện gì xảy ra, hậu quả sẽ như thế nào không?"
Trong nháy mắt sắc mặt của Đường Minh Tuyền trở nên tràn đầy khó coi.
"Minh Tuyền, nhà họ Đường có thể đi đến bước ngày hôm nay, là do cưỡng cầu mà có, cậu nghe tôi khuya một câu, thu tay lại đi, ít nhất còn có thể giữ được những thứ hiện tại có." Phó tiên sinh nhìn ông ta, những lời này vừa là khuyên giải an ủi, cũng là cảnh cáo.
Đường Minh Tuyền biết bản lĩnh của Phó tiên sinh, có thể nói, nhà họ Đường phát triển đến trình độ bây giờ, tất cả đều dựa vào Phó tiên sinh.
Cũng đã nói đến nước này, dù cho ông ta không cam lòng đi nữa, cũng chỉ có thể nghe theo.
"Được..." Một chữ này, giống như Đường Minh Tuyền dùng hết sức lực để nói ra.
Không chỉ có ông ta, ngay cả Trương Tinh và Đường Ngọc Kỳ ở bên cạnh, hình như cũng bị ảnh hưởng.
Bỗng nhiên thư phòng trở nên yên tĩnh lại.
---
Ngoài thư phòng.
"Tại sao lại như vậy?" Bây giờ Đường Nguyệt đã biết được chân tướng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân.
Năm đó nhà họ Đường phí sức lớn để đổi cô ấy và Dư Chân rốt cuộc có mưu đồ gì?
"Khí vận, phúc trạch." Lạc Văn Thư nói.
Đường Nguyệt nghe vậy, sửng sốt một chút, rồi sau đó, chỉ vào mình, "Em sao?"
Lạc Văn Thư gật đầu.
"Sao có thể được." Hình như Đường Nguyệt nghe được một câu chuyện cười, "Chị có thể không biết, từ nhỏ đến lớn, em rất xui xẻo..."
Lạc Văn Thư cắt đứt lời của cô ấy, "Xui xẻo của cô là thật, nhưng nguyên nhân không phải do cô."