"Hai mươi năm trước, mặc dù nhà họ Đường là nhà giàu có của thành phố Xuân Sơn, nhưng khó khăn lắm cũng chỉ chen được vào nhóm nhị lưu, so sánh với hiện tại, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp."
"Từ sau khi nhà họ Đường được giao cho Đường Minh Tuyền, bởi vì phong cách làm việc của người này là cấp tiến, thủ đoạn độc ác, mặc ngoài nhìn vào là cố gắng phấn đấu phát triển, trên thực tế là dùng khí vận tích lũy mấy đời để đổi lấy."
Vào cái năm Trương Tinh có thai, gần như khí vận của nhà họ Đường đã tiêu hao sạch sẽ, mà lúc ấy Đường Minh Tuyền mới vừa đánh cược tất cả mọi thứ của nhà họ Đường để đổi lấy cơ hội phát triển lên một đẳng cấp mới.
Lúc mới bắt đầu mọi thứ đều thuận buồn xuôi gió, nhưng theo thời gian thay đổi, vấn đề lớn nhỏ nối đuôi xuất hiện.
Đường Minh Tuyền ý thức được chuyện không đúng, vội vả đi tìm Phó tiên sinh.
Nhưng chẳng qua Phó tiên sinh cũng chỉ là người, không phải là thần, không có cách nào thay đổi mọi chuyện đang trở nên nghiêm trọng, ngăn cản sóng dữ.
Đường Minh Tuyền quỳ xuống trước mặt ông ta, khóc hu hu, lời lẽ khẩn thiết, hơn nữa còn nói ra ân tình lúc trước.
Một chuyện cuối cùng, đã đụng chạm vào tử huyệt của Phó tiên sinh.
Vào thời gian người nắm quyền đời trước của Đường gia còn sống, Phó tiên sinh chỉ là một tiểu bối vô danh, vợ và con nhỏ đều mắc bệnh nặng.
Tin tức tốt là có thể chữa được, tin tức xấu là cần rất nhiều tiền, rất nhiều tiền.
Khi đó Phó tiên sinh đã tuyệt vọng quyết định, chờ vợ con đi rồi, cũng sẽ đi theo bọn họ.
Không nghĩ đến, cơ duyên xảo hợp gặp được người nắm quyền lức bấy giờ của nhà họ Đường, đối phương cứu vợ con ông ta, thầy bói trong nhà cũng nhận ông ta làm đồ đệ.
Đường Minh Tuyền nói ra ân tình lớn lao lúc trước, sau khi Phó tiên sinh yên lặng một lúc lâu, mới mở miệng, "Có một cách..."
Lúc đó khí vận của nhà họ Đường gần như đã tiêu hao gần hết, muốn cứu vãn cục diện, chỉ có thể bổ sung khí vận.
Nhưng chuyện này nói thì rất dễ, khí vận này là mấy đời tổ tiên mới tích lũy được một chút như vậy.
Nhưng cũng không phải là không có cách---
Một chữ thôi, mượn.
Phó tiên sinh phí sức rất lớn, sau mấy lần tính toán, cuối cùng tìm được một người có điều kiện phù hợp.
Lạc Văn Thư nhìn về phía Đường Nguyệt, "Người đó, chính là cô."
Ý định lúc đầu của Đường Minh Tuyền cũng không phải đổi con cho nhau, như vậy quá phiền phức rắc rối, ông ta là muốn tìm người giết chết vợ chồng nhà họ Dư, sau đó tiêu ít tiền đưa Đường Nguyệt về nhà nuôi.
Hình như Phó tiên sinh biết được ý định của ông ta, trực tiếp nói không được.
Nhận nuôi đứa bé, mặc dù có thể mang họ Đường, nhưng tất cả mọi người đều biết đứa bé không phải huyết mạch của nhà họ Đường.
Chỉ có phương pháp đổi con cho nhau, hơn nữa tuyệt đối không để cho người nhà họ Dư biết, chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Đường Minh Tuyền chỉ đành phải thu hồi suy nghĩ độc ác của mình, kiễn nhẫn bố trí chờ đợi.
Khi hai đứa bé đồng thời ra đời, y tá thừa dịp thời gian mẹ Dư hôn mê đổi hai đứa bé, mang Dư Chân đưa đến chỗ mẹ Dư rồi ôm Đường Nguyệt giao cho Đường Minh Tuyền.
Ông ta đặt tên cho đứa bé là Đường Nguyệt, ở bên ngoài nói là công chúa nhỏ của nhà họ Đường, là trăng sáng trên bầu trời.
Thật ra đều chỉ là trăng trong gương, hoa trong nước.
---
Một đêm nay, người thức đêm, thấy được một cái dưa vô cùng lớn.
"Má ơi, tiểu thuyết đi vào thực tế!"
"Nhà giàu ôm sai con với nhà bình thường!"
"Nhìn kỹ thiên kim thật Dư Chân này, đúng là có chút giống bà Đường, trái lại là Đường Nguyệt, không giống với ai trong nhà họ Đường, một bộ dạng mệnh khổ nha!"
"Tên cũng chỉ có một chữ, khác với anh trai, quả nhiên đã được định trước!"
Cũng trong buổi tối hôm nay, một mình Dư Chân nằm trên giường bệnh, tâm trạng bất an một cách khó hiệu, vẫn luôn không thể ngủ được, vì vậy chơi điện thoại giết thời gian.
Cô ấy thật sự không ngờ đến, xem tin tức lại thấy được tên mình.
Mới đầu cô ấy cho rằng cùng tên, nhưng sau khi nhìn kỹ, xát định trong tin tức ôm sai con kia chính là mình.
Giống như đang nằm mơ, dù bây giờ đang nằm trên giường bệnh, cô ấy cũng cảm thấy mình đang trôi lơ lửng bên trong đám mây mềm mại trắng noãn.
Mình là... Thiên kim tiểu thư của nhà họ Đường?
Cũng là em gái ruột của Đường Ngọc Kỳ?
Trong đầu cô ấy có rất nhiều suy nghĩ, hô hấp không nhịn được trở nên hơi dồn dập, sau đó nghe được tiếng chuông điện thoại của ba ở bên ngoài phòng vang lên, một lát sau có người nhận.
"Alo.. Là tôi, xin hỏi ông là... Ông Đường?"
Là ông Đường mà cô ấy nghĩ đến sao?
Người nắm quyền nhà họ Đường, ba ruột Đường Minh Tuyền của cô ấy.
Rất nhanh Dư Chân đã nghe được giọng nói của mẹ, nhẹ nhàng hỏi, "Lão Dư, sao vậy?"
Bên kia.
Đường Nguyệt đã trở về khách sạn.
Giống như lúc đi đến biệt thự nhà họ Đường, cô ấy cũng không biết mình trở về như thế nào.
Vừa mở mắt đã đến được bờ sông, bóng người Lạc Văn Thư xen lẫn bên trong bóng tối và ánh sáng, bình tĩnh nói với cô ấy, "Trở về đi, rất nhanh bọn họ sẽ đến tìm cô, nói cái gọi là chân tướng cho cô."
"Nếu như cô nhàm chán, có thể cẩn thận quan sát vẻ mặt của bọn họ, rất thú vị đấy."
Đường Nguyệt một mình trở về phòng bên trong khách sạn.
Đúng như lời của Lạc Văn Thư, không chờ quá lâu, một nhà ba người nhà họ Đường, cùng nhau chạy đến.
Vẻ mặt của bọn họ cũng rất thú vị giống như Lạc Văn Thư nói, trong ngày thường đôi mắt nhìn cô ấy có chút chán ghét không quan tâm, giờ phút này lại mang theo mấy phần áy náy giả tạo.
Đường Minh Tuyền cũng giống như lúc trước, bộ dạng của một người đứng đầu, nói năng cẩn trọng, giọng điệu nghiêm túc, giống như đọc bản thảo, nói chuyện ôm sai con cho cô ấy.
Sau đó là Trương Tinh, giọng nói của bà ta trở nên dịu dàng ưỡn ẹo, "Tiểu Nguyệt, không phải chúng ta đuổi con đi, chỉ là muốn nhanh chóng đón Chân Chân trở về..."
Bà ta vừa nói chuyện, vừa cúi đầu, giơ tay lau mắt, bộ dạng rất đau lòng.