Đường Ngọc Kỳ thì lạnh nhạt nói: "Chân Chân đúng là em gái ruột của tôi."
Cho nên giống như đang xác định những chuyện mà cô ấy hỏi thăm trong bệnh viện.
--- Chân Chân là em gái ruột của tôi, cho nên cô không thể so sánh được với em ấy.
Đường Nguyệt bình tĩnh nhìn ba người này biểu diễn xong, sau đó gật đầu nói, "Tôi biết rồi, tôi sẽ phối hợp với các người."
Chẳng ai nghĩ đến thái độ của cô ấy sẽ là như vậy, không đau lòng không khổ sở, hình như cũng không bất ngờ, bình tĩnh đến mức làm cho người ta hoảng sợ.
Người nhà họ Đường sửng sốt một chút, đã nghe Đường Nguyệt nói, "Cảm ơn các người, rốt cuộc sự nghi ngờ nhiều năm qua của tôi, tại sao các người lại không thích tôi, không thèm quan tâm đến tôi, đã có câu trả lời."
"Các người không phải là người thân chân chính là tôi, cho nên những ủy khuất và khổ sở lúc trước, cũng không phải thật, thật tốt."
Sáng sớm ngày hôm sau, đoàn xe của nhà họ Đường, mênh mông cuồn cuồn, lái đến chỗ ở của nhà họ Dư.
Phi cơ trực thăng chở theo người quay phim chuyên nghiệp, quay toàn bộ hành trình, đều là phát sóng trực tiếp lên mạng.
Hình như muốn càng có nhiều người chứng kiến được tiết mục cảm động nhận thiên kim thật trở về này.
Vô số quần chúng ăn dưa vừa xem truyền hình trực tiếp vừa bàn tán say sưa."
"Hu hu, tôi ăn trúng dưa rồi!"
"Đây mới là thực tế đi! Trong tiểu thuyết thiên kim thật đều là tùy tiện đón về, sau đó bị người nhà ghét bỏ, mọi người đều thích thiên kim giả..."
"Hơn nữa Dư Chân rất đẹp, khí chất cũng rất tốt, quả nhiên dù phượng hoàng rơi vào ổ gà, cũng không bị đồng hóa!"
"Này này, sao lại dẫm cao đạp thấp như vậy? Đúng là Dư Chân không tệ, nhưng cũng không cần nói nhà họ Dư biến thành ổ gà chứ, mặc dù điều kiện nhà người ta không như nhà họ Đường, nhưng đối xử rất tốt với con gái, dành hết mọi thứ tốt đẹp, không làm chuyện quá đáng! Trái lại là Đường Nguyệt, tôi nghe người ta nói, những năm qua cô ấy sống không được tốt..."
"Khôi hài, nhà họ Đường giàu có như vậy, sao lại sống không tốt! Lại nói, dù cho sống không tốt, vậy cũng tốt hơn Dư Chân ở nhà họ Dư kia!"
....
Trên màn hình truyền hình trực tiếp, vô số bình luận bay lên, màn hình có chút bị đứng.
Đường Nguyệt tùy tiện nhìn một chút, sau đó tắt đi.
Rất nhanh, đoàn xe đã đến gần nhà họ Dư.
Trải qua một đêm lên men, người xem náo nhiệt quá nhiều, gần như con đường này đã bị chặn không có chỗ đi, tùy ý có thể thấy cảnh sát giao thông duy trì trật tự.
Quả thật đoàn xe không vào được, chỉ có thể dừng lại.
Trong chớp mắt vẻ mặt của Đường Minh Tuyền trở nên không vui, lại nhanh chóng thu liễm lại, khôi phục bộ dạng cha hiền.
Tài xế mở cửa, ông ta và Trương Tình xuống xe trước.
Sau đó là Đường Ngọc Kỳ.
Đường Nguyệt là người cuối cùng xuống xe.
Trong nháy mắt, gần như tầm mắt của mọi người đều tập trung lên người cô ấy.
Người xung quanh nhìn cô ấy, chỉ chỉ chõ chõ.
Đường Nguyệt nhớ lại lời của Lạc Văn Thư nói với mình.
"Vào lúc cô biết được chân tướng, hơn nữa sự tin tưởng trong đáy lòng vỡ nát, kết cục của người nhà họ Đường đã được quyết định, vì vậy cô không cần làm gì cả, chỉ cần lặng lẽ nhìn là được."
Trên mặt cô ấy không có biểu cảm gì, ánh mắt rất bình tĩnh, đi ở phía sau cùng.
Rất nhanh đã đến nhà họ Dư.
Xa xa đã thấy ba mẹ nhà họ Dư hốc mắt sưng đỏ, hiển nhiên đã khóc rất nhiều.
Vẻ mặt của bọn họ rất phức tạp, dù sao Dư Chân cũng là con gái bọn họ yêu thương nuôi dưỡng hai mươi năm, dù là biết năm đó ôm sai con, trong lúc nhất thời vẫn cảm thấy không nỡ.
Đồng thời lại có chút thấp thỏm, bởi vì con ruột của bọn họ sắp trở về rồi, tối hôm qua nghe Dư Phi nhắc đến, đó là một đứa bé thông minh, xinh đẹo, hiền lành lại dũng cảm.
Con bé sẽ thích cái nhà này, thích bọn họ sao?
Có lẽ sẽ thích đi...
Lại nhìn Dư Chân, toàn thân đều ăn mặc tỉ mỉ tinh tế, thỉnh thoảng còn nhìn ra ngoài.
Tất cả những điều này đều bị máy quay bắt được, đưa lên mạng.
"Có sao nói vậy, Đường Nguyệt quá bình tĩnh, trái lại là Dư Chân, bộ dạng không kịp chờ đợi, cảm giác có chút không tốt lắm!"
“Chỉ có tôi đau lòng cho ba mẹ Dư sao, vẻ mặt của bọn họ thật sự làm cho tôi khó chịu."
"Tôi cảm thấy Dư Chân như vậy rất chân thật, nếu như đổi lại là tôi, đột nhiên biết mình là thiên kim nhà giàu, tôi khẳng định còn kích động hơn cô ấy, dù sao sau khi trở về nhà họ Đường, đời này không cần lo lắng chuyện tiền bạc nữa!"
...
Cuối cùng hai nhà cũng đã gặp nhau.
Sau khi chào hỏi đơn giản, chuyện tiếp theo, giống như một trận nghi thức trao đồ cho nhau.
Dư Chân đi về phía người nhà họ Đường, trên mặt là nụ cười tự nhiên hào phòng, chào hỏi từng người.
"Ba, mẹ, anh trai..."
Đường Nguyệt trở lại nhà họ Dư, so sánh với Dư Chân, cô ấy có chút dè dặt, nhìn ba mẹ ruột trước mặt, qua một lúc lâu, mới cẩn thận kêu hai tiếng, "Ba mẹ..."
Ở nhà họ Đường hai mươi năm, tình thân mà Đường Nguyệt khát vọng, chưa bao giờ cảm nhận được.
Lúc này trở về bên cạnh ba mẹ ruột, dù biết bọn họ là người rất tốt, đối với Dư Chân rất tốt, Đường Nguyệt vẫn thấp thỏm, sợ bọn họ không thích mình.
Người sau khi bị tổn thương, sẽ trở nên đặc biệt cẩn thận.
Đây chính là trạng thái hiện tại của Đường Nguyệt.
Giờ phút này ống kính và sự chú ý của quần chúng xung quanh đều tập trung lên người nhà họ Đường, dù sao mọi người đều tương đối cảm thấy có hứng thú với chuyện của nhà giàu.
Gần như ở bên nhà họ Dư không ai chú ý đến.
Ba mẹ nhà họ Dư cũng không thích bị người chú ý, bọn họ cầm tay Đường Nguyệt, hai mắt ngấn lệ mông lung đánh giá cô ấy, lại cẩn thận vươn tay chạm vào cô ấy.
"Đứa bé ngoan, về nhà rồi!"
Một câu nói này, làm cho vẻ mặt bình tĩnh duy trì từ tối hôm qua của Đường Nguyệt vỡ nát.
---
Chỗ cao gần đó.
Phó tiên sinh nhìn hai đứa bé trở về vị trí vốn có của mình, đoàn xe nhà họ Đường dần đi xa, đang lúc muốn thở phào một hơi.