Bỗng nhiên sau lưng vang lên một tiếng nói, "Có phải cảm thấy thở phào nhẹ nhõm hay không?"
Phó tiên sinh kinh ngạc hoảng sợ, quay đầu thật mạnh, chỉ thấy trên sân thượng không biết lúc nào đã có một người phụ nữ trẻ tuổi, khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi xuất hiện, vốn dĩ khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng, nhưng bởi vì đôi mắt bình tĩnh như nước kia, khí chất cả người đều thay đổi.
"Cô là ai?" Phó tiên sinh hỏi.
"Tôi sao?" Lạc Văn Thư cười một tiếng, "Tôi là người tới xem kịch hay."
Phó tiên sinh cũng không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác, trái lại càng kiêng kỵ, "Lời mới vừa rồi của cô, là có ý gì?"
"Chính là ý trên mặt chữ nha." Lạc Văn Thư vẫn cười, "Đổi trắng thay đen, lập lờ đánh lận con đen, suốt hai mươi năm, không có người phát hiện, cuối cùng lại thuận lợi đổi trả về chỗ cũ..."
"Mắt thấy tất cả mọi chuyện đều trở nên hoàn hảo, có phải ông cảm thấy thở phào nhẹ nhõm không?"
Trong nháy mắt sắc mặt của Phó tiên sinh trở nên tái nhợt, vốn dĩ đôi mắt tràn đầy bình tĩnh, lúc này lại bị sự kinh hoảng lấp đầy, "Sao cô lại biết? Rốt cuộc cô là ai?"
"Vấn đề này không vội, không bằng trước tiên xem truyền hình trực tiếp một chút?" Lạc Văn Thư vừa đi vừa nói.
Rõ ràng chỉ là một người bình thường không có tu vi, nhưng Phó tiên sinh là cảm thấy khí thế kinh khủng chưa từng gặp qua, ép cho ông ta không thở nổi, ngay cả suy nghĩ thử ra tay dùng ý niệm thăm dò cũng không khơi dậy nổi.
Ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương đi tới trước mặt mình, giơ điện thoại trong tay, cho ông ta xem hình ảnh bên trong đó.
Đó là truyền hình trực tiếp mà nhà họ Đường sắp xếp, giờ phút này trên màn hình, đang phát đoàn xe nhà họ Đường đón thiên kim thật về nhà.
Lạc Văn Thư ở bên cạnh hỏi: "Ông nói bây giờ bọn họ có vì đã giấu diếm thành công mà vui vẻ hay là bởi vì mất đi công cụ hình người mang đến phúc trục và khí vận cho mình, làm cho cả gia tộc không thể phát triển được mà không cam lòng hay không?"
Sắc mặt của Phó tiên sinh càng thêm khó coi.
"Chẳng qua mặc kệ là bọn họ đang suy nghĩ gì, cũng không quan trọng, dù sao sau khi trộm lấy khí vận hai mươi năm của người khác, quy tắc cắn trả, không có người nào có thể chống đỡ được."
Lạc Văn Thư cười hỏi Phó tiên sinh, "Ông đoán, bọn họ sẽ chết như thế nào?"
Trong màn hình hiển thị truyền hình trực tiếp, trước mặt đoàn xe nhà họ Đường có một chiếc xe chở hàng chất đẩy ống thép rỉ sắt.
Bên trong chiếc xe dài sang trọng, Dư Chân đang hỏi chuyện Đường Ngọc Kỳ, "Anh ơi, lúc nào anh biết..."
Cô ấy còn chưa nói xong, chiếc xe đang chạy nhanh bỗng nhiên thắng gấp lại.
Dư Chân theo bản năng nhìn về phía trước, muốn nhìn thử xem xảy ra chuyện gì.
Đập vào mắt cô ấy là hình ảnh vô số ống sắt rỉ sét xuyên qua kính chắn gió, xuyên qua thân xe.
...
"Ống kính đang được kéo xa ra, có phải truyền hình trực tiếp sắp kết thúc rồi không?"
"Hu hu không muốn, tôi còn muốn xem! Nhà họ Đường gửi tin tức ra ngoài cả đêm, sáng sớm ngay hôm sau cả nhà đã tự lái xe đến đón người, nhất định rất thích công chúa nhỏ nhà mình, cho nên sẽ chuẩn bị rất nhiều ngạc nhiên mừng rỡ cho cô ấy!"
"Tôi cũng muốn xem! Muốn xem lâu đài công chúa, phòng ngủ mộng mơ, nghe nói phòng ngủ còn lớn hơn nhà ba phòng ngủ một phòng khách của tôi nữa!"
“Tôi muốn xem tiệc mà nhà họ Đường chuẩn bị cho thiên kim thật! Người qua lại nhộn nhịp, bữa ăn linh đình, ba Đường dắt tay con gái, từ cầu thang nguy nga lộng lẫy đi xuống, tuyên bố với các khách mời thượng lưu của thành phố Xuân Sơn, công chúa nhỏ lưu lạc bên ngoài của nhà họ Đường đã trở về!"
Màn hình truyền hình trực tiếp bay đầy bình luận, tốc độ rất nhanh, gần như không nhìn thấy rõ nội dung.
Mắt thấy truyền hình trực tiếp đến hồi cuối, vô số người kêu thảm không muốn kết thúc.
Chẳng ai ngờ đến, lại đột nhiên xảy ra chuyện bất ngờ.
Dưới vô số ánh mắt của người xem, chỉ thấy xe chở hàng hóa đi phía trước đoàn xe nhà họ Đường, dây cột hàng hóa bỗng nhiên lỏng ra, mà tài xế xe hàng lại không biết gì cả, tiếp tục đi về phía trước.
Ống sắt rỉ sét trên xe hàng mất đi sự trói buộc, trong nháy mắt rơi lả tả, loảng xoảng lăn lộc xuống đường.
Hai tài xế dẫn đầu đoàn xe có tốc độ phản ứng nhanh không thể tưởng tượng nổi, trong nháy mắt phát hiện tình huống không đúng, nhanh chóng đánh tay lái thay đổi phương hướng, rồi sau đó đám chân ga lút cán, tăng tốc độ cưỡng ép chạy vượt lên xe hàng.
Trong quá trình này, còn điên cuồng nhấn kèn nhắc nhở tài xế xe hàng đã xảy ra chuyện.
Xe đi sau thấy phía trước có khác thường cũng đi chậm lại quan sát tình huống cụ thể.
Chỉ có chiếc xe dài đi chính giữa, chở một nhà bốn người nhà họ Đường, không có chỗ nào trốn.
Tài xế thấy vô số ống sắt rỉ sét đâm đến kính chắn gió, dưới sự hốt hoảng, nhanh chóng thắng xe lại.
Một giây tiếp theo, chiếc xe sang dài làm cho vô số bạn trên mạng vui vẻ hâm mộ chảy nước miếng bị ống sắt rỉ sét đâm thành con nhím.
Rậm rạp chằng chịt, ngổn ngang, giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Trong lúc này màn hình truyền hình trực tiếp ngừng lại hai giây.
Sau đó nghênh đón một đống bão bình luận.
"CMN, má ơi, đậu xanh!"
"Truyền hình trực tiếp xảy ra tai nạn xe cộ???"
"... Tôi không nhìn lầm, đoàn xe tổng cộng có sáu chiếc xe, những chiếc khác không sao, chỉ có xe sang dài chở nhà họ Đường là xảy ra chuyện?"
"Loại trùng hợp này, chúng ta gọi là... Báo ứng!"
"Tôi cũng cảm thấy có chút tà môn! Xe chở hàng xảy ra vấn đề, chuyện này rất bình thường, nhưng nhiều xe như vậy, toàn bộ ông sắt dài kia lại giống như có ánh mắt chỉ đâm vào chiếc xe dài kia..."
"Có người anh em bản xứ của Xuân Sơn ở đây hay không, có thể nói phong cách làm việc nhân phẩm của nhà họ Đường này là như thế nào không?"
"Đường Minh Tuyền là tên chó má, chết như vậy cũng quá tiện nghi cho ông ta!"
Trên màn hình tràn đầy bình luận.
Loại thời điểm này, nên cắt đứt truyền hình trực tiếp mới đúng, nhưng không biết vì sao vẫn còn tiếp tục.