Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 85

Chương 85 -
Chương 85 -

Trên máy bay trực thăng, người quay phim chuyên nghiệp, cũng không biết bị cái gì, vốn dĩ ống kính đang dần quay xa lại đột nhiên đẩy gần lại, chiếc xe sang bị đâm thành con nhím, hiện ra rõ ràng trên màn hình trực tiếp.

Vì vậy vốn dĩ truyền hình trực tiếp đang giảm người xem vì tưởng kết thúc, sau đó nhanh chóng có một lượng lớn người xem tràn vào, chỉ thấy xuyên qua cửa kiếng xe bị bể tan tành, thấy được tài xế ngồi trên ghế tài xế, bị kẹt giữa vô số ống sắt rỉ sét đâm qua, vẻ mặt vô cùng kinh hoàng, mở miệng, hình như là đang hô cứu mạng.

Hiển nhiên, tài xế còn sống, hơn nữa bộ dạng không bị thương.

"Má nó, chuyện này cũng có thể xảy ra sao?!"

"Vị tài xế này đời trước cứu vớt cả thế giới đi!!"

"Cho người quay phim thêm một cái đùi gà, nhanh quay người của nhà họ Đường! Nhanh!"

Giống như cảm nhận được sự mong đợi nhiệt tình của quần chúng ăn dưa trên mạng, người quay phim chuyên nghiệp thiếu đầu óc lại dời ống kính đến gần.

Rất nhanh một hình ảnh máu tanh đập vào mắt.

Người ăn dưa trên mạng còn chưa kịp nhìn thấy rõ ràng, màn hình truyền hình trực tiếp bỗng nhiên tối đen.

"???"

"Làm cái gì vậy?"

"Có người thấy rõ không?"

"Hình như tôi thấy được thiên kim thật, cô ấy không phải mặc quần áo trắng sao, bị máu nhuộm đỏ rất rõ ràng, nếu không nhìn lầm, hình như ống sắt xuyên vào bụng... Không được! Không thể nghĩ nữa, đoán chừng tối này sẽ gặp ác mộng mất hu hu hu!"

"Các anh em tôi tải xuống rồi, chờ tôi xem xong sẽ lên nói cho mọi người biết!"

"Giỏi lắm, người nắm quyền nhà họ Đường không biết đã làm chuyện thương thiên hại lý gì, nhiều ống sắt gỉ sét như vậy, có một cây trực tiếp đâm xuyên vào cổ họng ông ta.”

Mắt đám ăn dưa trên mạng không chịu đi ra khỏi phòng phát sóng trực tiếp, bình luận ngày càng nhiều hơn, nhân viên quản lý phát sóng trực tiếp tắt phòng phát sóng đi.

Các người thích nói gì thì nói đi, nhưng đừng liên lụy đến chuyện kinh doanh công ty tôi!

---

Lúc hình ảnh truyền hình trực tiếp bị gián đoạn, Lạc Văn Thư đã cất điện thoại vào.

Phó tiên sinh ở bên cạnh, sắc mặt đã trắng như tờ giấy, huyết sắc trên môi cũng vô cùng tái nhợt, vốn dĩ dáng người thẳng tắp cao lớn như cây tùng, lúc này giống như bị một vật nặng vô hình nào đó đè cong xuống.

Ông ta từ một cao nhân thế ngoại, tiên phong đạo cốt, biến thành một người già lớn tuổi bình thường, lưng còng, mặt mũi ảm đạm, bộ dạng sắp chết đến nơi.

"Nói đùa thôi, còn chưa chết nhanh như vậy đâu." Lạc Văn Thư cười, nhưng lời nói lại làm cho người ta lạnh run.

"Hai mươi năm nay, Đường Minh Tuyền trộm phúc trạch và khí vận của Đường Nguyệt, cũng không biết làm bao nhiêu chuyện táng tận lương tâm rồi?"

"Đôi tay sống trong nhung lụa kia của ông ta, đã dính máu của bao nhiêu người?"

"Nếu như chết như vậy, không khỏi quá tiện nghi cho ông ta đi!"

Lạc Văn Thư dần dần thu lại nụ cười, nhìn Phó tiên sinh, "Đường Minh Tuyền làm những chuyện kia, từng chuyện một, ông là người hiểu rõ nhất, không phải sao?"

"Người thi triển thủ đoạn lừa dối dấu giếm, trộm khí vận, sau đó vẫn luôn bảo vệ nhà họ Đường, xử lý những chuyện khó giải quyết kia --- chính là ông!"

"Sao vậy, bây giờ biết sợ rồi?"

"Ông là người tu hành, hẳn là biết quy tắc trong nhân thế, có một ít sai lầm, từ một giây khi ông phạm vào, nhân quả đã bắt đầu được tính toán."

"Đều nói thiên đạo vô tình, nhưng có lúc, tình cảm của nó còn mãnh liệt hơn con người rất nhiều."

"Ví dụ như hiện tại."

"Ông nói, báo ứng của Đường Minh Tuyền tới nhanh như vậy, ông là nhân vật trấn giữ phía sau cho ông ta, thì sẽ như thế nào?"

Lạc Văn Thư vừa nói chuyện, vừa dời tầm mắt từ trên người Phó tiên sinh nhìn qua bên cạnh.

Đây là tầng cao nhất của tòa nhà bỏ hoang gần nhà họ Dư.

Nhìn về phía trước, địa thế rất cao, dưới chân là từng ngôi nhà cao thấp khác nhau.

Nhưng phía sau lại là vách núi, một con suối nhỏ chảy xuống, một góc của nóc nhà bị trữ nước, làm cho chỗ đó có rêu xanh mọc lên.

Một đứa bé trai bốn năm tuổi, đạp chân trong nước, khom người nhìn chằm chằm dưới chân, bỗng nhiên vươn tay bắt gì đó trong nước.

Lúc thu tay về, trong tay có thêm một con cá nhỏ.

Trên mặt cậu bé nở nụ cười vô cùng sáng lạng, xoay người hô về phía bên này, "Ông nội, ông nhìn này, cá nhỏ!"

Cậu bé vừa nói, vừa đi đến bên này.

Dưới chân cậu bé là rêu xanh lâu năm, phía trước cách đó không xa là bờ nước đọng, một đoạn cốt sắt rỉ sét nhô ra, đầu sắt rất nhọn.

Hình như Phó tiên sinh đã đoán được cái gì đó, trong mắt là sự kinh hoàng trước nay chưa từng có, sắc mặt lại trắng bệch thêm mấy phần.

Ông ta theo bản năng muốn đi tới ngăn cản, nhưng phát hiện thân thể giống như bị một sợi dây xích vô hình trói lại, ngay cả một ngón tay cũng không nhúc nhích được.

"Nhìn cho kỹ." Giọng nói của Lạc Văn Thư rất lạnh lẽo.

"Không được! Hổ Tử ----" Phó tiên sinh chảy nước mắt, lạc giọng cố gắng hét lên.

Đứa bé đang đi, nghe được tiếng kêu của ông ta, lại giương cao tay lên một chút, giống như đáp lại.

Cũng bởi vì như vậy, vốn dĩ đứa bé đang đi vững vàng, vì động tác tay gương cao này mà thân thể hơi lay động, chân đang giẫm trong nước cũng trượt một cái.

"Ông nội --- A!"

Đứa bé hét lên một tiếng, thân thể ngã về phía trước, lồng ngực nhào thẳng vào đoạn cột sắt sắc nhọn ở bờ nước đọng kia.

Chỗ cao gió lớn, xung quanh còn có các loại âm thanh khác.

Nhưng trong đống âm thanh hỗn tạp kia, Phó tiên sinh rõ ràng nghe được tiếng cốt sắt đâm thủng da thịt, từ giữa xương sườn đâm xuyên qua, cuối cùng đâm vào trái tim.

Lúc này giọng nói của Lạc Văn Thư cũng vang lên, "Nếu như ông không kêu một tiếng này, vốn dĩ cậu bé đã không trợt chân ngã xuống."

"Đây chính là báo ứng của ông."

"Hai mươi năm trước, ông vì trả ân tình cho nhà họ Đường, nghĩ cách cho Đường Minh Tuyền, giúp ông ta đổi con với nhà họ Dư, lấy trộm phúc trạch và khí vận vốn dĩ thuộc về Đường Nguyện, còn để cho cô ấy ủy khuất nhiều năm như vậy."

Bình Luận (0)
Comment