Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 86

Chương 86 -
Chương 86 -

"Bây giờ âm mưu bại lộ, lực lượng cắn trả của quy tắc đến, một mình ông không gánh nổi, cho nên nó sẽ lấy đi tất cả những thứ liên quan đến ông."

Mà đứa bé này, chính là thứ mà Phó tiên sinh coi trọng yêu thương nhất, là cháu trai của ông ta, cũng là huyết mạch duy nhất của nhà họ Phó.

"Ông... Ông nội..." Hơi thở của đứa bé đã trở nên mỏng manh, sau khi gọi một tiếng cuối cùng, ánh sáng trong mắt biến mất, trái tim ngừng đập, hô hấp dừng lại.

Gióng như đang chờ đợi giờ phút này, gông xiềng vô hình trói buộc quanh người Phó tiên sinh nhanh chóng biến mất.

Thân thể ông ta lắc lư, vô lực quỵ xuống đất, trên khuôn mặt bị năm tháng ăn mòn, là sự bi thương đau khổ cùng cực.

"Hổ Tử... Ông nội... Hổ Tử..."

Mây đen che đi ánh nắng, chỗ này lập tức trở nên tối xuống.

Một bóng người trong suốt, từ thi thể của đứa bé đi ra, trôi lơ lửng trên không trung.

Vẻ mặt của cậu bé rất mờ mịt, hình như còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, nhìn xung quanh một chút, cuối cùng dừng lại ở chỗ này.

"Ông nội, tại sao ông lại khóc?" Giọng nói của đứa bé có chút vội vàng, vừa hỏi vừa nhẹ nhàng đi đến.

Phó tiên sinh là người tu hành, lại có tu vi cao, có thể nhìn thấy linh hồn.

Trong nháy mắt, đôi mắt ảm đạm của ông ta, hình như có một luồng ánh sáng lóe lên.

"Tiểu quỷ của giới U minh rất nhanh sẽ đến câu hồn, ông không giữ lại được câu bé đâu." Hình như Lạc Văn Thư biết ông ta đang suy nghĩ gì, lên tiếng nhắc nhở.

Cô vừa mới nói xong, trong nháy mắt, có một trận gió lạnh lẽo âm u nổi lên, hơi thở rét lạnh độc nhất vô nhị của U minh tràn ngập ra.

Một đường viền cánh cửa loáng thoáng xuất hiện trong không gian.

Tiểu quỷ U minh đã đến!

Phó tiên sinh thấy vậy, trong mắt lóe lên ánh sáng hung ác, hai tay linh hoạt không giống với người ở tuổi này, nhanh chóng bấm một đạo pháp quyết, đánh về phía cửa U minh sắp hình thành kia.

Hiển nhiên đây là muốn cướp linh hồn cháu trai từ tiểu quỷ U minh đến câu hồn.

Lấy tu vi của Phó tiên sinh, tiểu quỷ câu hồn, đúng là không làm gì được ông ta.

Lạc Văn Thư suy nghĩ có nên giúp hay không.

Bởi vì sau khi từ tay của Tạ Phỉ, Lạc Tinh Dữ nhận được ấn tín Hành tẩu Nhân Gian, các tiểu quỷ câu hồn ở chỗ này, cũng được xem như là nửa đồng nghiệp của cậu bé.

Mặc dù bình thường sẽ không gặp mặt, cũng không có bất kỳ trao đổi gì.

Thôi vậy, giúp một chút vậy.

Lạc Văn Thư quyết định trong lòng, nhưng không đợi cô ra tay, chỉ thấy từ trong cánh cửa một người đàn ông toàn thân tỏa ra ánh sáng, mặc một bộ trường sam màu trắng đi ra.

Khuôn mặt lạnh lùng trong trẻo, khí chất văn nhã.

Lạc Văn Thư: Hả...

Quả nhiên, người để cho trời đất ghi hận, thật sự sẽ không có một cơ hội nào... Cũng không đúng, mới vừa rồi trời cao có cho Phó tiên sinh một tia cơ hội, chẳng qua ông ta không lấy được mà thôi.

Vì vậy Lạc Văn Thư đứng ở một bên xem kịch hay.

Tạ Phỉ từ quỷ môn đi ra, liếc nhìn Phó tiên sinh đang quỳ dưới đất, mới vừa rồi chính người này công kích quỷ môn, định đánh tan lực lượng U minh ngưng tụ quỷ môn.

Lại nhìn linh hồn đang trôi lơ lửng gọi ông nội ở bên cạnh người này

Trong nháy mắt Tạ Phỉ đã đoán được nguyên nhân, vì vậy hơi nhíu mày một chút.

Nếu như người đến không phải là anh, cho dù quỷ môn không bị đóng, sợ rằng tiểu quỷ đến cũng không thuận lợi mang linh hồn này đi.

Suy nghĩ đến chỗ này, Tạ Phỉ lại nhíu mày.

Thành phố Xuân Sơn này đúng là bất ngờ này nối tiếp bất ngờ kia.

Thời đại cuối thuật pháp, linh khí khô kiệt, người tu hành thưa thớt hiếm có, có thể khiêu khích quỷ sai của giới U minh, số lượng cũng không vượt quá hai bàn tay.

Mà thành phố Xuân Sơn này lại có hai người.

Ông lão này thì bình thường, nhìn tuổi tác cũng không khó đoán được ông ta đã tu hành rất nhiều năm.

Trái lại một người còn lại, rõ ràng không có chút tu vi nào, nhưng hết lần này đến lần khác lại vô cùng hiểu rõ giới U minh, còn có bản lĩnh vẽ bùa thượng đẳng...

Trong đầu Tạ Phỉ, hiện ra một bóng người kỳ lạ, đúng lúc này, anh mới chú ý đến nơi này còn có một bóng người, anh hơi nhìn sang, trong nháy mắt bóng người trong đầu chồng lên bóng người xuất hiện ở chỗ này.

Người kia đang mỉm cười, hơi lười biếng nâng tay lên chào hỏi anh.

Tạ Phỉ: ...

Lúc này Phó tiên sinh đang quỳ đã đứng lên, chỉnh lại quần áo trên người, vẻ mặt cũng đã thay đổi, vẫn là sự đau buồn thật sâu khi cháu trai duy nhất ra đi, nhưng trong mắt đã có thêm một sự kiên định nào đó.

Ông ta nhìn về phía Tạ Phỉ đi ra từ quỷ môn, chắp tay hành lễ nói, "Hôm nay, mặc kệ như thế nào, Phó Trường Ninh cũng phải giữ lại linh hồn này, đắc tội rồi, mong tha thứ!"

Ông ta nói xong, khí thế cả người nhanh chóng thay đổi, ánh sáng hung ác trong mắt xuất hiện, hai tay bắt đầu làm pháp quyết, đánh về phía Tạ Phỉ.

Bộ dạng đánh đòn phủ đầu này, làm cho Lạc Văn Thư ở bên cạnh nhất thời bối rối.

Cô nghĩ có phải vị Phó tiên sinh này đau khổ quá độ dẫn đến đầu óc xảy ra vấn đề? Người đến cũng không phải là tiểu quỷ bình thường chó mèo gì cũng có thể khi dễ, người ta là Bạch Vô Thường của giới U minh đó!

Cho dù là cô, không phải vạn bất đắc dĩ, cũng không muốn trở mặt với đối phương.

Mắt thấy Phó tiên sinh dũng cảm xông lên, Lạc Văn Thư có chút không đành lòng nhìn thẳng, tạm thời quay đầu đi không nhìn nữa.

Trong nháy mắt, gió lạnh thổi càng lớn, trong không khí tràn ngập hơi thở của giới U minh.

Trời đất cũng hơi có chút biến sắc.

Lạc Văn Thư nghe được một tiếng hừ lạnh, ngay sau đó là tiếng đau đớn rên rỉ của Phó tiên sinh, rồi là tiếng phun máu ra ngoài.

"Cậu... Cậu..." Giọng nói của Phó tiên sinh tràn đầy kinh hoàng, "Cậu không phải là tiểu quỷ câu hồn?!"

Lạc Văn Thư nghe được lời này, lại quay đầu nhìn lại, trêu đùa Tạ Phỉ, "Tạ đại nhân, ngài đây là bao lâu không quản lý công việc nội bộ vậy? Người tu hành ở chỗ này, lại không nhận ra ngài!"

Bình Luận (0)
Comment