Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 87

Chương 87 -
Chương 87 -

Lần trước gặp mặt ở sân thượng tầng cao nhất của nhà họ Phương, Lạc Văn Thư không dùng kính ngữ, bây giờ lại cố ý dùng từ "Ngài" với Tạ Phỉ.

Cái họ Tạ này, ở trong giới U minh, đặc biệt là bên trong quỷ sai câu hồn, thật sự rất đặc biệt.

Nghe được Lạc Văn Thư gọi như vậy, trong nháy mắt Phó tiên sinh đã đoán được thân phận của Tạ Phỉ, cũng vì vậy, sự sợ hãi trong mắt ông ta càng đậm, "Bạch vô Thường... Ngài là Bạch Vô Thường!"

"Xuân Sơn lại có một quỷ Vô Thường mới!!!"

"Hả?" Lạc Văn Thư nghe được lời này của ông ta, cũng có chút nghi ngờ, "Cái gì gọi là ‘Quỷ Vô Thường mới’?"

Tình huống cơ cấu của U minh địa phủ có chút tương tự với nhân gian, nhưng cũng có chỗ khác.

Quan chức trong nhân gian, mấy năm thì sẽ đổi một nhiệm kỳ, cấp dưới cũng sẽ đi theo cấp trên của mình đổi vị trí.

Mà địa phủ U minh, các Vô Thường được giao quản lý các khu vực, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không may gì đó, trên cơ bản mấy chục năm thậm chí là mấy trăm năm cũng sẽ không đổi.

"Cô không biết?" Phó tiên sinh hỏi.

Mặc dù ông ta không thấy được tu vi trên người phụ nữ này, nhưng đối phương lại vô cùng quen thuộc về quy luật nhân quả, hơn nữa dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với quỷ Vô Thường, hiển nhiên là người tu hành có bản lĩnh không nhỏ.

Cô có thể biết được bí mật hai mươi năm trước của nhà họ Đường, sao lại không biết chuyện này?

Nhất thời Phó tiên sinh đã quên đi nổi đau người đầu bạc tiễn người đầu đen, chỉ còn lại sự kinh ngạc.

"Tôi phải biết sao?" Lạc Văn Thư liếc nhìn Phó tiên sinh một chút, sau đó tầm mắt trở lại trên người Tạ Phỉ, "Tạ đại nhân?"

Đây là người phụ nữ này trông cậy mình giải thích nghi hoặc cho?

Nhất thời Tạ Phỉ có chút mệt mỏi, cuối cùng vẫn dưới ánh mắt nghi hoặc của đối phương, lên tiếng, "Ta là Vô thường mới đến nhậm chức ở Xuân Sơn vào tháng này."

Có thể nói là tích chữ như vàng, không có một chữ dư thừa này.

Đáp án này Lạc Văn Thư không hài lòng lăm, vì vậy nhìn về phía Phó tiên sinh.

"Lúc trước sư phụ tôi có nói cho tôi, trước kia Vô Thường phụ trách quản lý Xuân Sơn là một Hắc Vô Thường Phạm đại nhân -Phạm Nguyên Châu, nhưng từ mười năm trước, đã không có ai nhìn thấy ngài ấy. Từ khi tôi bắt đầu tu hành bên cạnh sư phụ cho đến bây giờ cũng đã gần bốn mươi năm rồi, cũng chưa từng nhìn thấy vị đại nhân kia."

Mọi người đều suy đoán, vị Phạm đại nhân kia, có lẽ không còn ở đây nữa.

Cũng vì vậy, Phó tiên sinh mới dám giúp Đường Minh Tuyền, không chỉ trộm khí vận, còn có rất nhiều chuyện sau này nữa.

Lúc thấy Tạ Phỉ, ông ta cũng hơi cảm thấy không đúng, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì mảnh địa giới Xuân Sơn này, vẫn ở trạng thái vô chủ.

Chỉ cần hôm nay giữ lại linh hồn của Hổ Tử, từ từ, sẽ có biện pháp khác.

Phó tiên sinh suy nghĩ rất tốt, nhưng không nghĩ đến, địa giới Xuân Sơn này lại có Vô Thường mới, không chỉ có như vậy, còn hạ thấp thân phận của mình, làm công việc câu hồn này!

Quả nhiên lưới trời tuy thưa nhưng ngay cả một cơ hội cũng không để lại.

Lạc Văn Thư nghe xong, hít một hơi lạnh trong lòng.

Suốt bốn mươi năm, không có người trông coi!

Cô lại nhìn về phía Tạ Phỉ, "Tạ đại nhân, U minh của các người..."

Tạ Phỉ bình tĩnh nói, "Chẳng qua chỉ là chỗ này thôi, với lại, không có liên quan đến ta."

Lạc Văn Thư nghe vậy, không nói gì, chỉ là chậm rãi giơ ngón cái lên.

Tạ Phỉ:...

Muốn đánh người quá.

Cuối cùng Tạ Phỉ mang linh hồn của Hổ Tử đi, trước khi đi, Lạc Văn Thư hỏi anh, tại sao lại tự mình đến câu hồn?

Tạ Phỉ thản nhiên nhìn cô một chút, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cô cho rằng tại sao ta lại đồng ý đưa một ấn tin Hành tẩu Nhân Gian ra?"

Nếu không phải trình độ thiếu người vượt qua sức tưởng tượng, anh sẽ đồng ý thu một đứa bé năm tuổi không biết gì cả làm cấp dưới sao?

Vì vậy Lạc Văn Thư thức thời ngậm miệng lại, "Tạ đại nhân khổ cực rồi, tôi nhất định sẽ đốc thúc Tiểu Dữ làm việc nhiều hơn, tranh thủ giảm bớt gánh nặng cho đại nhân. Như vậy, hẹn gặp lại Tạ đại nhân!"

Tạ Phỉ lười nói nhảm với cô, trực tiếp rời đi.

Bởi vì từ chỗ Phó tiên sinh biết được một chuyện mà trước đó mình không biết, thái độ của Lạc Văn Thư đối với ông ta cũng hơi ôn hòa hơn lúc trước, "Thời gian của ông không đến hai ngày nữa, trong thời gian đó có chuyện gì ràng buộc, thừa dịp còn sớm đi làm đi, có lẽ chết nhanh một chút còn có cơ hội gặp được cháu trai của ông."

Cô nói xong thì cũng xoay người rời đi.

Rất nhanh trên nóc nhà bỏ hoang, chỉ còn lại một mình Phó tiên sinh đứng ở đó, nhìn thi thể cháu trai dần lạnh đi, ông ta nở nụ cười còn khó coi hơn khóc.

"Hổ Tử... Hổ Tử ơi..."

Nhà họ Dư.

Sau khi một nhà ba người vào nhà, thì đều ngồi trên ghế salon.

Mẹ Dư nước mắt lưng tròng, tỉ mỉ quan sát con gái, tầm mắt không dời một giây, giọng nói cũng tràn đầy nghẹn ngào, "Những vết thương này, nhất định rất đau đi?"

Đường Nguyệt lắc đầu, "Đã hết đau rồi ạ."

Thật ra vẫn rất đau, chẳng qua cô ấy đã quen tự chăm sóc mình, hơn nữa cũng không muốn ba mẹ lo lắng.

Ba Dư ở bên cạnh, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào, "Chuyện tối hôm qua, ba mẹ nghe Tiểu Phi, cũng chính là anh họ của con nói một chút, thằng bé nói con vì cứu người mới bị thương, nói con rất dũng cảm, còn nói Tiểu... Đường Ngọc Kỳ đối xử không tốt với con..."

Càng nói, ông ấy càng đau lòng, còn có tức giận, "Thái độ của cậu ta đối với con vẫn luôn như vậy sao? Trưởng bối bên kia cũng không quan tâm sao?"

Vợ chồng bọn họ cũng không phải là người trọng nam khinh nữ, hơn nữa ba Dư đau lòng vợ mang theo chịu khổ lớn, sau khi sinh hạ con gái, cũng không muốn có thêm con.

Nhiều năm như vậy, Dư Chân độc hưởng yêu thương của ba mẹ, còn có được sự che chở yêu thương của người anh họ Dư Phi không kém hơn anh ruột, có thể nói trừ vật chất thua kém nhà họ Đường, những thứ khác nhà họ Dư đều đối xử rất tốt với Dư Chân.

Bình Luận (0)
Comment