Nhưng nhìn lại Đường Nguyệt đi, mặc dù không biết những năm qua sống như thế nào, nhưng từ tình huống Dư Phi kể lại, ít nhất người anh trai Đường Ngọc Kỳ đối xử không tốt với con bé.
Mà hai anh em có quan hệ xấu đến loại trình độ này, quan hệ với ba mẹ trong nhà chắc cũng không tốt hơn được là bao.
Thậm chí ba mẹ nhà họ Dư không nhịn được nghi ngờ, có phải năm đó nhà họ Đường cố ý đổi con với nhà bọn họ hay không?
Mặc dù năm đó không có phát triển bằng hiện tại, nhưng chuyện ôm sai con có tỷ lệ xảy ra rất thấp, hơn nữa người nhà giàu như Trương Tinh kia không ở bệnh viện tư nhân tốt nhất trong thành phố, tại sao lại muốn tới một bệnh viện Phụ nữ Nhi đồng bình thường?
Trong chuyện này, khắp nơi đều lộ ra sơ hở!
Nhưng quả thật không nghĩ ra nhà họ Đường làm chuyện đổi con này có lợi ích gì, ba mẹ nhà họ Dư cũng chỉ có thể bỏ qua suy nghĩ này.
Mẹ Dư run rẩy vươn tay sờ cằm nhọn của Đường Nguyệt, tiếng nức nở càng nhiều, "Sao lại gầy như vậy, có phải không ăn nhiều cơm không?"
Cho dù là Dư Chân - từ nhỏ thân thể không tốt là khách quen trong bệnh viện, sau khi khám bác sĩ, lại trải qua sự chăm sóc hết lòng của mẹ Dư trong nhiều năm qua, trên mặt cũng sẽ có chút thịt, còn khỏe mạnh hồng hào hơn Đường Nguyệt nhiều.
Đường Nguyệt đỏ mắt, tránh không đáp vấn đề liên quan đến nhà họ Đường, chỉ là nhỏ giọng nói với mẹ Dư, "Từ nay về sau con sẽ ăn nhiều cơm ạ."
Vợ chồng nhà họ Dư đều đã lớn tuổi, sao có thể không nhìn ra sự ủy khuất trong mắt con gái, trong lúc nhất thời, trái tim càng khó chịu hơn.
Mẹ Dư lại vươn tay cẩn thận ôm con gái vào lòng, không nhịn được khóc lên, "Sao... Sao bọn họ có thể như vậy... Ở nhà Chân Chân chính là bảo bối của chúng ta, sao bọn họ lại đối xử với con như vậy..."
Ba Dư cũng vươn tay ôm chầm vợ và con gái.
Người một nhà ôm lấy nhau, nhỏ giọng khóc.
Cũng không biết qua bao lâu, bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Ba Dư là người bình tĩnh lại đầu tiên, ông đứng dậy đi đến cửa, vừa lau nước mắt, chỉnh sửa lại quần áo, vừa hắng giọng hỏi, "Ai vậy?"
Ngoài cửa truyền đến giọng nói bình tĩnh của một người phụ nữ, "Tôi tìm Đường Nguyệt, tôi họ Lạc, cô ấy biết."
Ba Dư nghe vậy, quay đầu gọi vào trong nhà, "Tiểu Nguyệt, có người tìm, nói là họ Lạc."
Nếu là lúc trước ba Dư đã mở cửa mời người vào, nhưng hôm nay Đường Nguyệt mới trở về, hai vợ chồng không hy vọng người ngoài quấy rầy gia đình bọn họ.
Ở trong nhà, Đường Nguyệt nghe vậy, vội vàng đứng dậy đi ra, mở cửa, quả nhiên đứng ngoài cửa là người cô ấy nghĩ đến.
"Chị... Đại sư, nhanh mời vào!"
Đối với xưng hô với Lạc Văn Thư, từ cô Lạc, chị Lạc, rồi đến Lạc đại sư, tổng cộng xảy ra ba lần thay đổi.
Cái cuối cùng là ảnh hưởng từ nhà họ Đường gọi Phó tiên sinh.
Ba Dư nghe được cách xưng hô này có chút bất ngờ, nhưng Đường Nguyệt quen biết, cho nên ông cùng mời khách vào nhà, mẹ Dư cũng đã rót nước xong xuôi.
Lạc Văn Thư ngồi trên ghế salon, hơi nhìn ba người nhà họ Dư, cuối cùng nhìn Đường Nguyệt, "Chúc mừng cô, trở về nhà của mình rồi."
Đường Nguyệt nghe vậy, trong nháy mắt hốc mắt lại ửng đỏ, "Lạc đại sư... Cảm ơn!"
Ba mẹ nhà họ Dư liếc nhìn nhau, có chút không hiểu rõ tình huống.
Lúc này Lạc Văn Thư lại nói tiếp, "Lần này tôi đến, là xử lý chuyện phía sau."
Sau đó Lạc Văn Thư đơn giản nói lại mọi chuyện lúc trước cho ba mẹ họ Dư, "... Hai người còn nhớ, lúc trước Dư Chân bị hôn mê, Đường Ngọc Kỳ dẫn theo một vị tiên sinh đến khám bệnh cho cô ấy không?"
Vẻ mặt của ba mẹ nhà họ Dư tràn đầy khiếp sợ, ngây ngẩn gật đầu.
"Người kia tên là Phó Trường Ninh, những năm qua là thầy bói trấn giữ bảo vệ nhà họ Đường, lúc trước sở dĩ ông ta giúp Dư Chân, cũng là vì nhà họ Đường."
"Nhà họ Đưởng đổi con với hai người là vì phúc trạch và khí vận, mà cái này không chỉ có trên người của con hai người, trên người hai người cũng có."
"Đứa bé có huyết mạch tương liên chân chính với hai người, hai bên sẽ có một loại liên lạc đặc biệt, người nhà họ Đường vì đảm bảo chuyện không xảy ra ngoài ý muốn, nhất thiết phải chuyển thứ trên người hai người lên người của Dư Chân, lấy cái này tăng cường sự liên lạc giữ hai người với đứa bé không phải con ruột chính là Dư Chân, nhằm lấn át con ruột của hai người."
Lạc Văn Thư nhìn vợ chồng nhà họ Dư, "Tôi nói những chuyện này, hai người không tin cũng không sao, chuyện mà hai người cần làm, đó chính là đổi tên cho Đường Nguyệt, đồng thời gạch tên của Dư Chân ra khỏi hộ khẩu, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Đường là được rồi."
Đối với lời của Lạc Văn Thư, vợ chồng nhà họ Dư nửa tin nửa ngờ, bởi vì những chuyện này lật độ nhận biết trước giờ của bọn họ.
Chẳng qua bây giờ nghe được yêu cầu của Lạc Văn Thư, trái lại bọn họ tin một chút.
"Hôm nay các người cũng không bận rộn cái gì, bây giờ có thể trực tiếp đi làm." Lạc Văn Thư nói.
Ba mẹ nhà họ Dư chưa từng xử lý chuyện này, không chắc chắn hỏi, "Chuyện này, chắc là không dễ làm đi."
“Vốn dĩ có chút phiền phức, nhưng nhà họ Đường phát tán tin nhận nhận sai con cả đêm, hôm nay lại làm lớn chuyện đón Dư Chân trở về, ồn ào đến mức mọi người đều biết. Bây giờ các người đến cục cảnh sát thành phố, tại đó viết một đơn xin, nhiều nhất là buổi chiều có thể được phê duyệt thông qua."
"Còn về chuyện đổi mới hộ khẩu, cần phải chờ một khoảng thời gian mới có thể làm xong, nhưng không sao, chỉ cần phía chính phủ sửa lại trong hệ thống là được."
Nghe cô nói như vậy, đúng là không khó lắm, ba mẹ nhà họ Dư hơi yên tâm, lại quay đầu lại trưng cầu ý kiến của Đường nguyệt, "Tiểu Nguyệt, con cảm thấy như thế nào?"
Dù sao người muốn đổi tên ghi vào sổ hộ khẩu là Đường Nguyệt.
Đường Nguyệt nghe vậy, nhìn về phía Lạc Văn Thư, hơi do dự hỏi, "Lạc đại sư, vội như vậy, có phải có nguyên nhân đặc biệt không?"