Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 90

Chương 90 -
Chương 90 -

Trước đó Lý Ngọc Phân liên lạc với chị ấy, đã nói một giờ một trăm tệ.

Lúc ấy cho rằng chỉ có một mình Phùng Lan, sau đó phát hiện con gái nhỏ cũng đi theo.

Phùng Lan nói con gái chỉ là đau lòng chị ấy làm việc một mình, muốn đến giúp đỡ, không cần tính tiền.

Lúc tính tiền, Lạc Văn Thư để cho Lạc Tinh Dữ gửi tám trăm tệ qua.

Phùng Lan sợ hết hồn, "Nhiều quá nhiều quá, tổng cộng bốn trăm là được rồi!"

Chị ấy vừa nói vừa muốn chuyển một nửa lại cho Lạc Tinh Dữ.

"Đứa bé cũng vất vả, không cần trả lại." Lạc Văn Thư nhẹ nhàng đè tay của Phùng Lan lại, sau khi nói xong, lại liếc nhìn cô gái nhỏ ở một bên, “Tôi có thể nói chuyện với Tiểu Tuệ một chút không?"

Tiểu Tuệ chính là con gái của Phùng Lan, tên đầy đủ là Trương Tuệ.

Phùng Lan nghe vậy, sửng sốt một chút.

Mặc dù hai lầu cao đều nằm sát nhau, Phùng Lan ở lầu bên cạnh cũng được hai năm rồi, nhưng chị ấy cũng không có quen biết với Lạc Văn Thư, thậm chí cũng không gặp nhau được mấy lần. Đột nhiên Lạc Văn Thư muốn nói chuyện với con gái mình, nhất thời chị ấy cảm thấy kỳ lạ, vì vậy nhìn về phía Lý Ngọc Phân, nhờ giúp đỡ.

Giữa hai tầng lầu, người làm cho mọi người tin tưởng, chỉ có một mình Lý Ngọc Phân, ngay cả chồng của chị Phương Đại Hào cũng không có lực tương tác lớn như vậy.

"Không sao đâu." Thật ra Lý Ngọc Phân cũng có chút bất ngờ, chẳng qua trong nháy mắt đã phản ứng kịp, đây có lẽ là muốn giúp con gái của Phùng Lan, vì vậy chị cho Phùng Lan một ánh mắt yên tâm đi, tiếp đó kéo người đi ra ngoài, "Em và chị đi về giặt rèm cửa kia trước."

Sau đó Lý Ngọc Phân quay đầu nói với Lạc Văn Thư, "Tiểu Lạc, em nói chuyện với Tiểu Tuệ đi."

"Tiểu Dữ, con cũng đi chơi đi." Lạc Văn Thư cũng đuổi Lạc Tinh Dữ đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Lạc Văn Thư và Trương Tuệ.

"Lại đây ngồi đi." Hai cái ghế salon được đặt dựa vào cửa sổ, hai mẹ con Phùng Lan đã lau dọn sạch sẽ, ngay cả chân ghế cũng đã lau sạch.

Trương Tuệ có chút lo lắng, cô bé không biết nên gọi Lạc Văn Thư là gì, mặc dù Lạc Văn Thư có con trai, nhưng nhìn tuổi cũng không lớn, có thể chỉ lớn hơn mình mấy tuổi, kêu dì thì có chút kỳ lạ, vì vậy cuối cùng nhỏ tiếng hỏi một câu, "... Chị, có chuyện gì vậy?"

"Không có gì, chỉ muốn nói chuyện trong trường học với em một chút mà thôi." Lạc Văn Thư nói.

Chỉ một câu ngắn ngủi như vậy, không biết là cái gì kích thích Trương Tuệ, thân thể cô bé bỗng nhiên cứng đờ, vẻ mặt thay đổi, hình như có chút sợ hãi.

Lạc Văn Thư thấy vậy, nâng tay lên, vỗ nhẹ lên bả vai cô bé, ôn hòa nói, "Đừng sợ."

Giọng nói của cô giống như có một ma lực, thân thể cứng ngắc của Trương Tệ chậm rãi thả lỏng.

Lạc Văn Thư cũng không lấy tay ra, vẫn vừa vỗ nhẹ lên bả vai Trương Tuệ vừa nói, "Phía sau trường học của các em, có một mảnh núi rừng lớn đúng không?"

Trương Tuệ nghe như vậy có chút bất ngờ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu đáp, "Vâng."

Lạc Văn Thư nói tiếp: "Lầu ký túc xá cho nữ sinh và nhà vệ sinh, đều được xây gần mảnh rừng đó..."

Cô giống như tận mắt nhìn thấy, ngay cả một ít chi tiết cũng biết.

"... Cũng sắp phải khai giảng rồi, gần đây có phải em lại bắt đầu không ngủ được không?" Bỗng nhiên Lạc Văn Thư chuyển chủ đề.

Trương Tuệ theo bản năng muốn gật đầu, rồi sau đó chú ý đến chữ "Lại" bên trong lời này, thân thể không tự chủ cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía Lạc Văn Thư, tràn đầy kinh ngạc và khiếp sợ.

"Chị, chị..." Trương Tuệ mở miệng, nhưng cũng không biết nói cái gì.

"Chuyện kia, em không nói với mẹ sao?"

Sự kinh ngạc và hoảng sợ trong mắt Trương Tuệ càng sâu hơn.

Mặc dù Lạc Văn Thư không nói cụ thể, nhưng chống lại đôi mắt bình tĩnh nhu hòa kia, Trương Tuệ có một loại cảm giác mãnh liệt --- chị ấy biết chuyện kia, biết mình sợ hãi cái gì!

"Em... Em không biết phải nói như thế nào..."

Năm nay Trương Tuệ mười lăm tuổi, khai giảng thì lên lớp 9, đang học ở một trường trung học ở trên trấn Thủy Dương.

Trường học này có cấp 2 và cấp 3, tất cả học sinh đều nội trú, lúc không đi học, nửa tháng về một lần, từ buổi chiều thứ sáu đến buổi chiều chủ nhật.

Trương Tuệ ở tại phòng ngủ 407 lầu 4 tòa ký tú xá nữ sinh số 1, mười người một phòng, giường trên giường dưới, bên cạnh cầu thang có một phòng vệ sinh công cộng.

Bên cạnh lầu ký túc xá, là phòng vệ sinh công cộng của trường học, hai tầng, phòng vệ sinh nam ở tầng trên, phòng vệ sinh nữ ở tầng dưới.

Nhà vệ sinh này được xây dựa vào núi rừng hoang vu, mà ký túc xá của Trương Tuệ thì đối diện với núi rừng, giường ngủ là giường trên đặt cạnh cửa sổ.

Vào một buổi tối ngày học cuối cùng của học kỳ.

Lúc tự học buổi tối Trương Tuệ bỏ quên sách tài liệu trong phòng, sau khi trở về ký túc xá đánh răng rửa mặt xong mới nhớ đến.

Lúc ấy lầu ký túc xá sắp tắt điện.

Cô bé do dự một lát, quyết định trở về phòng học lấy, chạy nhanh lấy về cũng sẽ không sao, vì vậy mặc áo khoác mang giày vội vàng chạy ra ngoài.

Rất nhanh, cô bé đã lấy được đồ, nhưng trên đường trở về đột nhiên đau bụng, rất là đau.

Trương Tuệ lấy khăn giấy trong túi, chạy đến lầu vệ sinh công cộng bên cạnh lầu ký túc xá

Đèn ở cửa còn sáng, bên trong thì là đèn cảm ứng, ánh đèn rất yếu ớt.

Lúc đó đã rất trễ rồi, trong nhà vệ sinh nữ không có ai cả, chỉ có tiếng nước chảy tích tách, ở trong hoàn cảnh như vậy, nghe được rất rõ ràng.

Trương Tuệ là cô bé có lá gan tương đối lớn, vào thẳng nhà vệ sinh tới bồn cầu ngồi xuống.

".. Trong lúc đó đột nhiên em nghe thấy có người đi vào, cũng không suy nghĩ nhiều."

Có lẽ hoàn cảnh lúc ấy tương đối đặc biệt, mặc dù Trương Tuệ không cố gắng chú ý đến, nhưng tiếng bước chân kia rất rõ ràng, từ bên ngoài đi vào, đi về phía bên trái, đi một vòng, lại lộn trở về.

Trương Tuệ bắt đầu cảm thấy có chút kỳ lạ, đã khuya rồi nhà vệ sinh lại không có người, đi vào là có chỗ trống, sao người này lại đi vòng qua vòng lại, đi vệ sinh còn muốn chọn kỹ lưỡng?

Bình Luận (0)
Comment