Cô bé đang suy nghĩ, tiếng bước chân kia đã dừng lại.
"... Quá gần, em không xác định được, là dừng ở bên cạnh em, hay là phía ngoài của em."
Trương Tuệ nhớ đến tình huống lúc đó, sắc mặt không nhịn được hơi có chút trắng bệch.
Lúc tiếng bước chân kia mới vừa dừng lại, Trương Tuệ vẫn không suy nghĩ nhiều.
Lúc ấy bụng cô bé không thoải mái, ngồi một lát, trong lúc đó không có bất kỳ âm thanh nào.
Đèn cảm ứng bên trong cũng tắt.
Trương Tuệ vừa định kêu một tiếng để đèn sáng lên, nhưng đột nhiên ý thức được---- Mới vừa rồi tiếng bước chân kia đột nhiên biến mất, không có tiếng mở cửa phòng vệ sinh bên cạnh, cũng không có tiếng đi ra ngoài.
Cô bé bắt đầu có chút sợ hãi, không dám lên tiếng.
Phòng vệ sinh mà cô bé đang ở, gần vị trí cửa, có nửa bức tường ngăn cản tầm mắt bên ngoài, ánh sáng của đèn ở cửa có thể chiếu vào một chút, cũng không tính là quá tối.
Theo bản năng Trương Tuệ hít thở chậm lại, lại ngồi một lúc, chân đã có chút tê, vẫn không nghe được bất kỳ âm thanh nào.
"... Lúc ấy em cũng không biết mình đã nghĩ gì, cúi xuống nhìn một cái..."
Lúc đó Trương Tuệ hoàn toàn không nghĩ đến, cái nhìn kia, là ngọn nguồn sợ hãi sau này của cô bé.
Dưới ánh sáng mờ tối, từ khe hở dưới cửa, cô bé nhìn thấy có một đôi chân ở bên ngoài, mặc quần dài, giày là loại cao cổ.
Cuối tháng sáu, cho dù là buổi tối, thời tiết vẫn rất nóng, Trương Tuệ không thấy ai trong trường học ăn mặc như vậy cả.
Hơn nữa đôi giày kia, nhìn rất lớn không giống như chân của con gái.
"... Lúc ấy em rất sợ, đầu óc trống rỗng, không dám lên tiếng, cũng không biết nên làm thế nào."
Cũng không biết qua bao lâu, chân Trương Tuệ đã tê rần, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một giọng nói.
"Lý Tiểu Tây, cậu nhanh lên chút đi! Sắp tắt đèn rồi!"
"Mình đi một mình hơi sợ, cậu đi cùng với mình đi hu hu!"
"Cậu thật là quỷ phiền phức, mấy bước nữa là có thể trở về ký túc xá rồi, cậu lại nói với mình không nhịn nổi..."
Hai nữ sinh vừa nói chuyện vừa vào nhà vệ sinh, đèn cảm ứng đã tắt lập tức sáng lên.
"Em tự nói với mình, trước đó vì ánh sáng quá mờ nên nhìn lầm, có thể chính là cây chổi lau nhà đặt ở bên ngoài gì đó..."
Đây cũng không phải là Trương Tệ vì an ủi mình là chế bậy bạ, mà chỗ đó, là chỗ được dì quét dọn thường xuyên đặt dụng cụ quét dọn.
Nhưng khi cô bé mở cửa phòng vệ sinh ra, lại thấy chỗ tường không có gì cả.
Không biết cô bé lấy dũng khí từ chỗ nào, đều đẩy hết hai cánh cửa hai bên của nhà vệ sinh ra, cũng không nhìn thấy dụng cụ quét dọn hay thứ gì.
Sau đó Trương Tuệ lập tức chạy về phòng ký túc xá, mới vừa lên lầu qua mấy phút đèn đã tắt, cô bé leo lên giường của mình nằm xuống, qua thật lâu mới có thể bình tĩnh lại.
Cô bé trở về phòng học lấy sách là muốn buổi tối mở đèn học đêm, nhưng chuyện ngoài ý muốn kia, làm cho cô bé không có tâm trạng học, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Sau đó là cả một đêm gặp ác mộng, tất cả đều là tiếng nước chảy tích tách, tiếng bước chân, còn có đôi chân dưới khe hở của cửa phòng vệ sinh.
Ác mộng kéo dài mấy ngày liên tiếp, bởi vì ngủ không ngon, tinh thần của Trương Tuệ rất kém, thỉnh thoảng sẽ ngủ gật trong lớp.
Sau khi giáo viên chủ nhiệm phát hiện, chỉ là lặng lẽ đánh thức cô bé dậy, cũng không nói gì, chờ sau khi tan học mới gọi cô bé đến phòng làm việc, hỏi có phải xảy ra chuyện gì không.
Trương Tệ thật sự không biết phải nói chuyện này như thế nào với người khác, cuối cùng chỉ lắc đầu, nói gần thi cuối kỳ, có chút căng thẳng.
Chủ nhiệm lớp cũng không nghi ngờ, sau khi an ủi khuyên bảo cô bé một phen, thì thả người đi.
Sau ngày đó Trương Tuệ không gặp ác mộng kia nữa, nhưng lại xuất hiện tình huống mới.
"Từ đó về sau, em chỉ vào lúc ban ngày trong giờ học nhiều người mới đi đến lầu vệ sinh nam nữ kia..."
Thời học sinh, rất nhiều người thích đi vệ sinh với nhau, lúc ở bên ngoài chờ, sẽ nói chuyện với nhau.
Gần như trong nhà vệ sinh luôn có tiếng nói chuyện, nhưng cảm giác kinh khủng đêm đó, vẫn bao phủ lên Trương Tuệ, như hình với bóng.
Loại cảm giác đó làm cho trạng thái tinh thần của Trương Tuệ không được tốt lắm, thành tích kỳ thi cuối kỳ cũng bị tụt hạng.
Sau khi nghỉ hè, cô bé vẫn luôn trong trạng thái vừa sợ vừa tự trách mình, kéo dài hơn một tháng mới khá hơn một chút, nhưng gần đến ngày khai giảng, chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện trở lại trường học, có thể gặp phải tình huống tương tự kia, cô bé lại bắt đầu sợ hãi.
Trương Tuệ không nói chuyện này với mẹ Phùng Lan của mình, mà mẹ thì cho rằng cô bé không có tinh thần ủ dột là vì thành tích giảm xúc.
"Em thật sự rất sợ..." Trương Tuệ vừa nói vừa nhỏ giọng khóc.
Chuyện này cô bé đã giấu trong lòng rất lâu rồi, gần như đã ép cho cô bé thở không nổi, bây giờ sau khi nói ra với Lạc Văn Thư, mặc dù vẫn sợ, nhưng cả người đã thả lỏng không ít.
"Chị ơi, chị nói, đêm hôm đó có phải em nhìn lầm hay không?" Cô gái nhỏ nhìn Lạc Văn Thư, hốc mắt có chút sưng đỏ, tràn đầy nước mắt.
Trương Tuệ cũng không biết rốt cuộc mình muốn nghe câu trả lời thế nào, nếu Lạc Văn Thư nói đúng, cô bé cũng sẽ không cảm thấy mình nhìn lầm, bởi vì lúc ấy không có ai cả, mà cô bé lại thật sự thấy được.
Nhưng nếu Lạc Văn Thư nói không phải, vậy cô bé sẽ càng sợ hãi.
"Em không nhìn nhầm, bởi vì trên người em còn để lại một tia oán khí, mặc dù rất nhạt, nhưng chị có thể cảm nhận được." Lạc Văn Thư nói, không đợi Trương Tuệ phản ứng lại, đã nói tiếp, "Chị sẽ đến trường học của em xem thử tình huống cụ thể là như thế nào, đến lúc đó trở về nói với em."
"... Chị ơi?" Trương Tuệ nghe vậy, sửng sốt nhìn cô.
---
Buổi tối tám giờ, sắc trời đã hoàn toàn tối xuống.
Lạc Văn Thư phun tinh dầu đuổi muỗi cho Lạc Tinh Dữ, rồi dẫn cậu bé đi ra ngoài.
Quỷ môn mở trong phòng, đi vào bên trong sương mù, lúc đi ra, đã đến trường trung học Hưng Vượng ở trấn Thủy Dương.