Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 92

Chương 92 -
Chương 92 -

Cũng chính là trường học của Trương Tuệ.

Vị trí ký túc xá của nữ sinh và lầu vệ sinh công cộng đều ở góc khuất.

"Con ở chỗ này chờ mẹ một lát." Lạc Văn Thư nói với Lạc Tinh Dữ.

Mặc dù Lạc Tinh Dữ chỉ năm tuổi, mới học lớp chồi tại nhà trẻ, nhưng đã biết con trai chính là con trai, không thể vào nhà vệ sinh nữ được.

Bởi vì còn có mấy ngày nữa mới chính thức khai giảng, hôm nay trong trường gần như không có ai, dõi mắt nhìn chỉ thấy một mảnh tối lửa tắt đèn, cũng chỉ có phòng bảo vệ và lầu vệ sinh công cộng là có thể thấy ánh đèn.

Lạc Văn Thư từ từ đi vào, sau khi đi vòng qua nửa bức tường ngăn cách, vào trong phòng vệ sinh mà Trương Tuệ nói.

Tiếng nước chảy tí tách vang lên không ngừng.

Đèn cảm ứng trong nhà vệ sinh đã tắt, chỉ có chút ánh sáng mờ tối từ đèn ở cửa chiếu vào.

Lộc cộc... lộc cộc... lộc cộc...

Bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên, giống như có người từ bên ngoài đi vào, vòng quanh nhà vệ sinh một vòng, cuối cùng dừng lại bên ngoài phòng vệ sinh của Lạc Văn Thư.

Lạc Văn Thư không lên tiếng, thứ kia cũng không động, chỉ cách nhau một cánh cửa đối diện.

Đèn cảm ứng trong nhà vệ sinh đã tắt một lát, vốn dĩ nhiệt độ đang bình thường, bỗng nhiên hạ xuống, có thể rõ ràng cảm nhận được một trận lạnh lẽo.

Định hù dọa cô?

Lạc Văn Thư suy nghĩ một chút, co ngón tay lại, khẽ gõ vào cửa phòng vệ sinh, bình tĩnh hỏi, "Bạn học, có mang theo giấy không?"

Không ai trả lời.

Hoặc có lẽ nói, đáp lại cô là một trận tiếng móng tay cào vào cửa.

Lạc Văn Thư nghĩ trong đầu, thứ này cũng không ngại bẩn.

Nhưng thay đổi suy nghĩ một chút, thứ lượn lờ trong nhà vệ sinh cũng không phải là thứ sạch sẽ gì.

Ngay sau đó, cô thấy được mấy ngón tay, chậm rãi từ khe ở dưới cửa phòng vệ sinh duỗi vào.

Giới nhân gian, là thế giới thuộc về con người.

Ở mảnh trời đất này, đám dị loại nhìn thì rất tàn bạo kinh khủng, thực ra đều là mấy thứ không nhìn thấy không sờ được, nhưng đúng là có tồn tại quỷ củ trói buộc.

Cửa, là một trong những thứ đó.

Lúc đầu Trương Tuệ cách một cánh cửa của phòng vệ sinh, nhìn thấy thứ bên ngoài, thứ đó vẫn đứng ở bên ngoài không đi vào, không phải là không muốn, mà là không thể.

Lực lượng quỷ hồn không mạnh đến một trình độ nhất định, ảnh hưởng đối với thế giới hiện thực sẽ có hạn.

Tất nhiên, cũng có thể thông qua sự ảnh hưởng đối với nhân loại, tăng cường lực lượng xâm nhập của mình.

Câu mới vừa rồi kia của Lạc Văn Thư, có thể xem như là một loại cho phép, mà thứ lấy được sự cho phép kia, sẽ ít bị "cửa" hạn chế một chút.

Chỉ thấy mấy ngón tay gầy đét, nhỏ dài, móng tay bén nhọn, làn da tái nhợt xanh xao kia không biết từ chỗ nào lấy ra cuộn giấy bẩn thỉu, đưa đến dưới chân Lạc Văn Thư.

Lúc gần đụng vào Lạc Văn Thư, cô giơ chân lên.

Cái tay kia dừng động tác lại một lúc, hình như không nghĩ đến sẽ xảy ra loại chuyện này.

Lạc Văn Thư cũng mặc kệ nó đang suy nghĩ cái gì, nâng chân dẫm mạnh xuống, hơn nữa còn nghiến đè mấy cái.

Bên trong tiếng nước chảy tích tách, hình như còn vang lên cả tiếng xương vỡ vụn.

Lạc Văn Thư thả chân ra, cái tay kia gần như lấy tốc độ biến thành tàn ảnh rụt trở về.

Tiếng móng tay cào vào cửa lại vang lên, có thể nghe được sự cáu kỉnh bên trong, thứ bên ngoài kia đang tức giận.

Lạc Văn Thư thử mở miệng lần nữa, "Bạn học, bạn vẫn ở bên ngoài sao? Mới vừa rồi hình như tôi đạp trúng gì đó, bạn có thể giúp tôi xem thử không?"

Đây là một lời mời tăng tiến hơn lúc nãy.

Cô vừa nói xong, đã nghe được một giọng nói âm u vang lên, không phân nam nữ.

"Được ~"

Nhiệt độ trong phòng vệ sinh càng thấp hơn, một trận gió thổi từ bên ngoài vào, xuyên qua nửa bức tường ngăn cản tầm mắt, đụng vào cánh cửa phòng vệ sinh.

Lạc Văn Thư thấy khóa cửa bằng nhựa đang từ từ di chuyển, dần dần mở ra.

Gió thổi mãnh liệt hơn, cánh cửa phòng vệ sinh vang lên một tiếng két, chậm rãi mở ra.

Lạc Văn Thư ngưng tụ linh lực giữa hai ngón tay, nhanh chóng vẽ một đạo phù chú giữa không trung.

"Tôi... Tới... Giúp... Bạn... Đây." Đi đôi với tiếng nói âm u trúc trắc, là cửa hoàn toàn mở ra.

Phù chú của Lạc Văn Thư cũng đã vẽ xong, trực tiếp đánh về phía cửa.

"A ----!!!" Tiếng kêu thảm thiết thê lương, từ trong nhà vệ sinh nữ truyền ra, vang vọng đến lầu ký túc xá nữ sinh.

Đèn cảm ứng của phòng vệ sinh nam và nữ đều sáng lên trong nháy mắt.

Phòng bảo vệ ở chỗ cửa trường học, chú bảo vệ lớn tuổi đang ngủ, mặc quần cục vào áo lót trắng đã giặc đến mức trắng bệch và biến dạng, loáng thoáng nghe được chút âm thanh, hơi mở mắt ra nhìn thử.

Tiếng gió thổi vù vù, ông ấy suy nghĩ còn mấy ngày nữa học sinh mới đến, vì vậy rất nhanh lại nhắm mắt ngủ tiếp, thậm chí lười đi xem.

Coi như chó hoang ở bên ngoài kêu đi.

Bên kia.

Sau khi Lạc Văn Thư bắt được thứ đồ bẩn trong nhà vệ sinh, lập tức đi ra, mang theo Lạc Tinh Dữ đang chờ ở bên ngoài, xuyên qua tường rào bên cạnh, đi vào rừng núi hoang vu phía sau trường học.

"Mẹ, thứ này là gì vậy?" Lạc Tinh Dữ nhìn thứ Lạc Văn Thư kéo về, có chút tò mò.

Đúng, chính là kéo về.

Bùa chú biến từ linh lực, đơn giản nhất là biến thành một sợi dây thừng, một đầu do Lạc Văn Thư cầm trong tay, đầu còn lại xuyên qua hai con mắt lủng lỗ của hồn thể kia, cứ như vậy một đường kéo thứ đó về.

"Đồ bẩn." Trong giọng nói của Lạc Văn Thư không giấu được vẻ chán ghét, "Cho dù dị loại trong nhân thế bình thường cũng không phải loại sạch sẽ gì, nhưng đối với thứ thích chui vào nhà vệ sinh này, ngay cả đồng loại cũng ghét bỏ."

Thứ Lạc Văn Thư bắt được, mặc áo đen quần đen, tóc rất dài, rối bời che nửa gương mặt, không thấy rõ tướng mạo, ngay cả giày cũng màu đen, chỉ có sợi dây giày là màu trắng.

Mùa hè, thực vật sinh trưởng trong núi tươi tốt, chim hót tiếng côn trùng thay nhanh vang lên không ngừng.

Bình Luận (0)
Comment