Xung quanh đều là tiếng muỗi vỗ cánh kêu ong ong, nhưng bị oán khí ảnh hưởng, không có cách nào đến gần, chỉ bay ở gần đó.
Lạc Văn Thư lật bàn tay ra, sọi dây hóa từ bùa chú siết chặt lại, ở đầu dây khác, hồn thể kia đau đến mức lăn lộn trên đất, trong miệng phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.
"Im miệng." Lạc Văn Thư lạnh lùng ra lệnh.
Nhất thời hồn thể ngậm miệng lại, nhưng thân thể vẫn co rúc trên đất, giống như một con chó.
Không, con chó còn đáng yêu hơn thứ này.
"Chết thế nào?" Lạc Văn Thư hỏi.
Cô nói xong, qua mấy giây cũng không nghe được câu trả lời, Lạc Văn Thư nhướng mày một cái, lại tăng lực buộc chặt của sợi dây trong tay.
Từng tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, hồn thể run giọng cầu xin tha thứ, "Đừng... Đừng... Tôi nói tôi nói!"
Nhìn thì hồn thể này rất thấp bé, cũng chỉ có đôi chân kia là lớn một chút, khi còn sống là một học sinh cấp ba, mang mắt kiến, chiều dài của tóc mái vừa vặn đúng trong quy định của nhà trường cho để.
Trong ngày thường nhìn thì trầm mặc ít nói, thành tích thuộc loại bình thường, luôn nằm ở top giữa, không có cảm giác tồn tại qúa lớn.
Nhưng sau lưng là tên cuồng rình trộm.
Nữ sinh cấp ba đã trổ mã không tệ, vài năm trước trường học đã không có yêu cầu gì về đồng phục học sinh, mùa hè có rất nhiều nữ sinh mặc quần ngắn, váy gì đó, nhìn vào rất thanh xuân hoạt bát, nhưng cũng không quá lộ liễu.
Nhưng trong tối lại có một đôi mắt bẩn thỉu nhìn chằm chằm vào họ.
Dần dần, tên này không thỏa mãn chỉ được rình coi như vậy, cậu ta mua tóc giả, váy, giấu ở chỗ góc tường phía sau nhà vệ sinh, sau khi giờ tự học buổi tối kết thúc, cậu ta sẽ lặng lẽ đi đến đó thay, thừa dịp ánh sáng mờ tối, chui vào nhà vệ sinh nữ.
Buổi tối ít người, cũng không phải mỗi lần cậu ta đều rinh coi được.
Nhưng cũng có thành công được mất lần.
Sau đó có một buổi tối, có một cô gái ở phòng vệ sinh bên cạnh cậu ta, bụng không thỏa mái, lại không mang khăn giấy, hỏi cậu ta có mang hay không.
Cậu ta không dám lên tiếng.
Cô gái vẫn luôn nhờ cậu ta giúp đỡ đi mua một chút, cũng đã đưa tiền.
Cậu ta không có cách nào giả chết nữa, cẩn thận đưa khăn giấy qua.
Tay của cậu ta rất khó coi, thậm chí có thể nói là xấu xí, có hai ngón tay quấn vải thưa là bị phỏng trước đó không lâu.
Mà người ở phòng vệ sinh bên cạnh, đúng lúc là bạn cùng lớp của cậu ta.
Cũng vì vậy lúc đầu cậu ta không dám lên tiếng.
Sau khi nữ sinh lấy được khăn giấy, rất nhanh đã rời đi.
Cậu ta nghe được tiếng bước chân đi xa, trái tim đập loạn trong lồng ngực dần dần bình tĩnh lại.
Thời gian đã rất trễ rồi, cậu ta chuẩn bị trở về.
Nhưng ngay khi cậu ta chuẩn bị mở cửa đi ra, bên ngoài truyền đến một trận hỗn loạn.
"Đang ở bên trong!"
"Cháu không nhìn lầm, chính là cậu ta, trên tay cậu ta có quấn vải thưa!"
Nữ sinh rời đi lúc trước đã trở lại, còn dần theo cả dì quản lý ký tức xá và bảo vệ trường học, còn có hai bạn học nữ cùng phòng ký tức xá, nổi giận đùng đùng đi vào, chạy thẳng đến phòng vệ sinh cậu ta đang núp.
Đêm hôm đó, cậu ta bị bảo vệ bắt lôi ra từ trong nhà vệ sinh nữ, không biết từ lúc nào bên ngoài có một đám người vây xem náo nhiệt.
Cậu ta cố gắng che khuôn mặt mình lại, nhưng người xung quanh đã gọi tên của cậu ta ra.
Trường học đó, cậu ta không ở nỗi nữa, vì vậy vội vàng chuyển đến một trường học khác trong trấn.
Sau khi chuyển trưởng, cậu ta hơi thu liễm ít ngày, nhưng rất nhanh bệnh cũ lại tái phát.
Lần này cậu ta cẩn thận hơn, ngụy trang cũng tốt hơn, vẫn luôn không bị phát hiện.
Dần dần cậu ta không còn thỏa mãn với trình độ rình xem này, sau đó tình cờ ở bên ngoài trường học, phát hiện một gian phòng tắm vô cùng đơn sơ của một hộ gia đình, cậu ta nổi tâm tư xấu xa, thừa dịp buổi tối đến nằm vùng rình coi.
Cậu ta không biết là, phòng tắm của nhà kia có kết hợp với nhà vệ sinh, là loại nhà vệ sinh có hố xí rất to.
Lúc cậu ta rình xem, bởi vì không quen thuộc điạ hình, đạp hụt một cái, rơi vào trong hầm phân, cũng không bò dậy được.
Rất nhanh trường học phát hiện không thấy cậu ta, gọi điện thoại cho phụ huynh, hai bên tìm khắp nơi, cũng không tìm được người.
Qua một đoạn thời gian, lúc gia đình kia lấy phân từ hố phân để bói cho vườn rau, mới phát hiện ra thi thể của cậu ta,
Cảnh sát mặc mấy lớp quần áo đến kiểm tra, cuối cùng kết hợp với nguyên nhân bị bắt rình coi nhà vệ sinh mà chuyển trường, kết luận cậu ta chết ngoài ý muốn.
Lạc Văn Thư: "..."
Cô cho rằng thứ này chỉ thích chui vào nhà vệ sinh, không nghĩ đến lại chết trong hố xí!
Trong nháy mắt cô thả đầu sợi dây kia ra.
Bẩn!
Quá bẩn!
Hồn thể kia thấy vậy, phản ứng đầu tiên là nhân cơ hội chạy trốn.
Đúng là cậu ta đã làm như vậy.
Sau đó sợi dây từ bùa chú lập tức quấn lấy toàn thân cậu ta, không ngừng siếc chặt lại, sự đau khổ vì linh hồn bị ăn mòn truyền đến. Cậu ta kêu thảm, ngay cả lăn lộn trên mặt đất cũng không có sức.
Lạc Tinh Dữ chỉ cảm thấy hình như xung quanh hồn thể này tràn ngập một cổ mùi thối, yên lặng lùi ra phía sau mấy bước.
Lạc Văn Thư nhíu mày, trên mặt tràn đầy ghét bỏ, "Thích chui vào nhà vệ sinh như thế, vậy tôi sẽ đưa cậu về hố phân ở lại trong thời gian ngắn."
Sau đó Lạc Văn Thư dẫn theo Lạc Tinh Dữ đi dạo một vòng trong trấn, tìm một hố phân bên cạnh chuồng heo, ném hồn thể bị trói kia vào.
Dù sao tên này du đãng bên ngoài thời gian lâu như vậy, cũng không cần vội đưa đến U minh. Trước tiên cứ để cho tên này ngâm trong hố phân một đoạn thời gian, đến lúc đó tiểu quỷ U minh cũng ghét bỏ, sẽ ném cậu ta vào trong nồi nước sôi cọ rửa mấy chục lần.
Chắc chắn hồn thể này sẽ rất dễ chịu!