Ngoại trừ một vài người vẫn nhớ mặt, thì chỉ còn...
Tạ Vãn U nhớ lại, một ngày nào đó, nguyên chủ nhận được một nhiệm vụ từ Huyền Thương Kiếm Tông, phải đến một lầu xanh bắt một yêu hồ gây rối, yêu hồ này giỏi trong việc ngụy trang, tu luyện tà đạo bằng cách hút tinh khí của người khác để tăng tu vi, lúc nguyên chủ cùng với các đệ tử trong tông đến nơi, yêu hồ đã trốn trong lầu xanh và hút sạch tinh khí của mười mấy người.
Để tránh chuyện đánh rắn động cỏ, nguyên chủ đã giả trang thành khách nữ, gọi một vài nam kỹ phục vụ.
Những nam kỹ này rất giỏi trong việc làm người khác vui vẻ, nguyên chủ lại luôn yếu đuối trước nam sắc, bị dụ dỗ uống một hai ly rượu, kết quả là say xỉn, các sư huynh sư tỷ của kiếm tống thấy nàng ta vì chuyện này mà trì hoãn việc chính, tự nhiên lại cảm thấy thất vọng.
Dù tức giận nhưng họ không thể bỏ mặc nguyên chủ, cuối cùng đặt nàng ta trong một căn phòng, rồi yêu cầu người trong lầu xanh mang canh giải rượu cho nàng ta.
Nguyên chủ được mơ màng gọi dậy, lúc xuống giường uống canh thì chân mềm nhũn, may mà đã nắm được eo của người nào đó, không thì đã ngã xuống đất.
Lúc đó trong phòng không có đèn, tối om om, nguyên chủ cũng còn đang say, tự nhiên không thể nhìn rõ mặt người kia, chỉ nhớ người đó cao lớn và không thích nói chuyện, hỏi vài câu mới trả lời một câu.
...Không lẽ chính là yêu hồ này?
Tạ Vãn U cảm thấy hoài nghi, thử dò hỏi: "Lúc đó trong phòng rất tối đúng không? Sau đó ta đứng không vững, ngã vào người ngươi?"
Phong Nhiên Trú nhớ lại đoạn ký ức mà hắn nhớ được, quả thật xung quanh rất tối, nàng thực sự đã va vào người hắn.
Phong Nhiên Trú thấy nàng cuối cùng cũng chịu nói sự thật, vẻ mặt hơi sáng lên: "Đúng vậy."
Thì ra là hắn!
Bọn họ gặp nhau sớm như vậy sao, đây là duyên phận gì vậy...
Sau khi Tạ Vãn U ngạc nhiên, nàng lại bắt đầu bối rối.
Nếu thật sự là hắn, thì hắn đến lầu xanh với mục đích gì?
Việc mang canh giải rượu cho nguyên chủ tại sao lại rơi vào đầu hắn?
Tạ Vãn U không thể hiểu được, ngẩng đầu nhìn Phong Nhiên Trú: "Chỉ vì chuyện này, ngươi mới gấp gáp đến hỏi ta?"
...Cái gọi là "chỉ vì chuyện này"? Nàng cho là việc xảy ra quan hệ thân mật với người khác là chuyện nhỏ sao?
Phong Nhiên Trú lạnh lùng cười nhạo trong lòng, vì Tạ Vãn U không coi trọng việc này, vậy hắn càng không cần phải lưu luyến không buông, nói nhiều hơn, lại càng khiến bản thân thêm phần khó xử, tự làm mình quá coi trọng vấn đề này.
Hắn giấu đi sự lạnh lẽo trong mắt, dời ánh mắt đi: "Tất nhiên không phải, ta chỉ cảm thấy ngươi nhận ra ta, có lẽ có thể giúp ta tìm lại ký ức đã mất."
Tạ Vãn U ngộ ra: "Vậy ngươi cho là ta cố ý giả vờ không nhận ra ngươi, làm trì hoãn việc ngươi phục hồi ký ức, nên mới tức giận như vậy?"
Phong Nhiên Trú nhìn nàng, không nói một lời.
Tạ Vãn U thở dài: "Thật ra ta thật sự rất oan uổng, lúc đó rất tối, ta lại trong tình trạng không được tỉnh táo, thậm chí không nhìn rõ mặt ngươi, làm sao nhận ra ngươi được."
Giỏi lắm, ngay cả mặt của hắn nàng cũng không nhìn rõ, lại dám đi đến sờ eo của hắn.
Phong Nhiên Trú tức giận bật cười: "Nói như vậy, ngươi cũng không có hiểu biết gì về ta?"
Chỉ là người mang canh giải rượu cho nàng thôi, tất nhiên là không hiểu rõ rồi, Tạ Vãn U gật đầu: "Chúng ta chỉ là tình cờ gặp nhau, nếu ngươi muốn tìm ta để hỏi chuyện trước kia của ngươi, thì để cho ngươi thất vọng rồi, ta cũng không biết rõ lắm, nếu ngươi thực sự muốn tìm lại ký ức, ta có thể đưa ngươi về xem thử, biết đâu có thể nhớ ra được một chút."
Tình cờ gặp nhau, hóa ra chỉ là một tình duyên thoáng qua, khuôn mặt Phong Nhiên Trú không biểu cảm nói: "Vậy thì ngươi gặp ta ở đâu?"
Trong mắt Tạ Vãn U xuất hiện chút nghi ngờ: "Ở thanh lâu, ta cũng muốn hỏi ngươi, một đệ tử Hợp Hoan Tông như ngươi, đến đó làm gì?"
thanh lâu? Sao hắn lại đến đó?
Phong Nhiên Trú nhíu mày: "Ngươi đang hỏi ta à? Nếu ta biết thì cần gì phải đến hỏi ngươi?"
Tạ Vãn U khựng lại, đoán già đoán non: "Không phải là... nhiệm vụ của Hợp Hoan Tông chứ?"
Dù sao thì đệ tử Hợp Hoan Tông phải tìm người song tu, thanh lâu quả thực là một nơi hợp lý.
Phong Nhiên Trú mặt lạnh không nói gì.
Chỉ có hắn biết, thân phận đệ tử Hợp Hoan Tông của hắn hoàn toàn là giả, sao hắn có thể vì hoàn thành nhiệm vụ của Hợp Hoan Tông mà đến loại nơi đó được.
Tạ Vãn U suy nghĩ một lúc, lại thấy không đúng: "Kỳ lạ... Sao những chuyện khác ngươi đều quên hết, chỉ nhớ rõ chuyện nhỏ này thế? Chẳng lẽ là—"
Nàng nói đến đây, đột nhiên im bặt.
Phong Nhiên Trú nghi ngờ: "Chẳng lẽ là gì?"
Tạ Vãn U liếc hắn một cái: "Ta nói ra, ngươi phải đảm bảo không được ra tay với ta."
Trực giác của Phong Nhiên Trú đoán được những gì nàng sắp nói tiếp theo chắc chắn không phải là lời hay ý đẹp gì.
Dù sao hôm nay nàng cũng đã chọc hắn tức điên cả rồi, cũng chẳng kém lần này: "... Nói đi."
Tạ Vãn U tự tin nói: "Người ta đều nói hồ ly có khả năng nhìn đêm rất tốt, tuy lúc đó ta không nhìn rõ ngươi, nhưng ngươi chắc chắn đã nhìn rõ ta, cho nên ta có một suy đoán hợp lý, sau khi ngươi mất trí nhớ chỉ nhớ được chuyện giữa chúng ta, không phải là vì đêm đó ngươi vừa thấy đã yêu với ta, nên mới nhớ mãi đến bây giờ đi?"
Phong Nhiên Trú: "..."
Mỗi lần hắn cho rằng đó đã là giới hạn cuối chọc tức của nàng đối với mình, thì nàng lại có thể nói ra những lời chọc tức người ta hơn nữa
Hắn nhịn không được nói: "Ta đã nói rồi, ta nhớ ra chuyện này là vì dấu ấn!"
Tạ Vãn U sợ hắn nhất thời không kiềm chế được lại đè nàng lên cây, vội vàng nịnh nọt: "Được được được, là ta nghĩ sai rồi."