Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 154

Chương 154 -
Chương 154 -

Phong Nhiên Trú nhìn chằm chằm nàng: "Còn ngươi, đến thanh lâu định làm gì?"

Nói đến chuyện này, Tạ Vãn U có lý chẳng sợ: "Lúc đó ta còn ở kiếm tông, thanh lâu có yêu hồ làm loạn, ta chỉ nhận nhiệm vụ đi bắt yêu thôi."

Phong Nhiên Trú lạnh lùng nhếch môi: "Bắt mãi bắt mãi, bắt lên giường luôn à?"

Tạ Vãn U ho khan một tiếng: "... Đó chỉ là ngoài ý muốn."

Phong Nhiên Trú không muốn nói nhiều chuyện này với nàng, trầm ngâm: "Yêu hồ đó..."

Tạ Vãn U lắc đầu: "Lúc đó yêu hồ đã sớm bị các sư huynh sư tỷ hợp sức tiêu diệt rồi, không thể là ngươi được, hơn nữa yêu hồ đó tu luyện tà đạo hấp thụ tinh khí của người khác, ngươi có phải không?"

Ánh mắt Phong Nhiên Trú hơi trầm xuống.

Lại một con đường bị bịt lại, nhưng cũng nằm trong dự liệu.

Muốn khôi phục trí nhớ, hình như bây giờ chỉ còn lại một cách cuối cùng.

Hắn khôi phục chút trí nhớ đó, là từ sự hô ứng giữa lực lượng và dấu ấn.

Hoặc kích hoạt dấu ấn nhiều lần, hắn có thể tìm lại được nhiều ký ức hơn.

Tạ Vãn U bất ngờ bị Phong Nhiên Trú kéo vào lòng, lập tức giãy dụa: "Ngươi làm gì thế!"

Phong Nhiên Trú giữ chặt hai cổ tay nàng, nhíu mày nói: "Có lẽ dấu ấn đó có thể giúp ta tìm lại được nhiều ký ức hơn, ta muốn thử lại lần nữa—— ngươi đừng nhúc nhích."

Tạ Vãn U: "..."

Dấu ấn gì chứ! Lúc đó chỉ vịn vào eo hắn có một cái, trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, làm sao đủ để tên hồ ly này để lại dấu ấn kỳ quặc trên linh hồn nàng chứ?

Nàng trông có vẻ ngốc lắm sao? Lừa nàng đến nghiện luôn rồi!

Dựa theo suy nghĩ của Tạ Vãn Y, đây chính là lời nói dối bịa ra của Hợp Hoan Tông, tám phần là muốn tiếp cận nàng.

Cảnh giác trò lừa gạt của Hợp Hoan Tông! Không thể rơi vào bẫy của hồ ly trắng này được!

Tạ Vãn U sử dụng một thủ thuật khéo léo, cuối cùng cũng thoát khỏi hắn, bởi vì hắn đang ốm, nàng không thể đánh hắn, cũng có chút sợ hắn, liền quyết định bỏ chạy.

Sao Phong Nhiên Trú có thể để nàng chạy được, vừa muốn đuổi theo nhưng vừa bước ra một bước, bước chân của hắn liền dừng lại.

Lúc Tạ Vãn U chạy được nửa đường, không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại nhìn, phát hiện ra nam nhân tóc bạc đã biến mất, chỉ còn lại một con hồ ly trắng đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn nàng.

Hồ ly tinh này hao hết lực lượng, bị đánh trở về nguyên hình?

Tạ Vãn U muốn cười, nhưng cố gắng kiềm chế lại, đi lại gần hỏi: "Ngươi có khỏe không?"

Sắc mặt của Phong Nhiên Trú thật sự không tốt: "Không chết được." Rõ ràng là hắn cố tình gây sự, bây giờ còn tức giận với nàng?

Tạ Vãn U giận đến bật cười: "Ngươi đưa ra yêu cầu không hợp lý, người khác sẽ phải nhất định đồng ý sao? Làm người không thể không nói lý lẽ như vậy được? Ta còn chưa đồng ý, ngươi đã cưỡng ép bắt ta, ai nhìn vào mà không nghĩ ngươi là kẻ biến thái chứ?" Phong Nhiên Trú dời ánh mắt, không nói một lời, tỏ ra không hợp tác. Tạ Vãn U nói với hắn: "Ngươi tự suy nghĩ đi, nếu ta muốn xem dấu ấn trên người ngươi, cố tình ôm ngươi không buông, ngươi sẽ làm gì?"

Ánh mắt Phong Nhiên Trú chuyển động, lạnh lùng nói: "Giết."

Tạ Vãn U: "Vậy không phải sao! Ta bây giờ không đánh ngươi, cũng là vì xem ngươi là bệnh nhân."

Nữ đệ tử Bích Tiêu này là tên lừa gạt, lúc nào cũng có thể đưa ra lý do, Phong Nhiên Trú nhíu mày, hiểu không thể cưỡng ép nàng, liền nhảy lên tảng đá, hơi ngẩng cằm nói: "Vậy ngươi muốn thế nào mới chịu cho ta xem dấu ấn? Linh thạch? Hay pháp khí? Điều kiện tùy ngươi đưa."

Bây giờ bắt đầu dùng linh thạch và pháp khí để dụ dỗ, chỉ muốn tiếp cận nàng sao?

Nhất thời Tạ Vãn U không biết phải trả lời thế nào, chỉ đành sử dụng chiến thuật trì hoãn: "Ta cần thời gian suy nghĩ thêm, chúng ta nói chuyện này vào ngày mai đi... ta bây giờ cần tu luyện."

May mắn là Phong Nhiên Trú không ép buộc thêm: "Nếu vậy, ngày mai chúng ta lại nói tiếp."

Tạ Vãn U: "Ừ."

Sau khi thảo luận xong, cả hai không còn gì để nói, trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên yên lặng.

Phong Nhiên Trú đột nhiên biết mình và Tạ Vãn U từng có mối quan hệ như vậy, luôn cảm thấy ở một mình với nàng rất kỳ lạ.

Trong lòng hắn tràn đầy bực bội, dứt khoát nhảy xuống tảng đá: "Ta đi đây."

Tạ Vãn U nhìn hồ ly trắng biến mất trong rừng cây, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng đã tiện được vị Phật lớn này đi rồi.

Nàng thở dài, nhớ lại chuyện gì đó, bất lực phàn nàn với hệ thống: "Vừa rồi cũng bị hắn lừa, lúc nguyên chủ gặp hắn, ta còn ở hiện đại, dù hắn thực sự để lại dấu ấn trên linh hồn của nguyên chủ, điều đó có liên quan gì đến linh hồn của ta từ thế giới khác chứ?"

Từ đó suy luận, cái gọi là "dấu ấn" trong miệng hồ ly này hoàn toàn là chuyện không có căn cứ!

Vì vậy, Tạ Vãn U mới nghĩ, đây chính là cái cớ của Phong Nhiên Trú để tiếp cận mình.

"Nói ra có vẻ rất hợp lý, nhưng tiếc là sót một điểm, hắn chắc chắn không ngờ tới, ta đã không còn là Tạ Vãn U trước kia nữa." Tạ Vãn U nói: "Ngươi nghĩ sao, hệ thống?"

Hệ thống: [......] Nó im lặng một hồi lâu, mới do dự nói: [Có thể ngươi và nguyên chủ... thôi, không nói chuyện này]

Tạ Vãn U: "?" Tại sao hệ thống của nàng lại muốn nói rồi thôi nữa rồi, cứ nói một nửa như vậy có ngày bị sét đánh đó!

Tạ Vãn U: "Giữa chúng ta, không cần phải ngượng ngùng như vậy, có gì thì cứ nói đi."

Hệ thống giả chết, một lúc lâu không lên tiếng, chờ lúc Tạ Vãn U hỏi đi hỏi lại, cuối cùng nó mới mơ hồ nói ra một câu: [Chúc ngươi may mắn]

Tạ Vãn U: "??"

Có ý gì? Chẳng lẽ sau khi gặp Phong Nhiên Trú, nàng có thể gặp xui xẻo?

Tạ Vãn U không thể hiểu được, nhưng trong lòng đã âm thầm cảnh giác với Phong Nhiên Trú.

Bình Luận (0)
Comment