Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 155

Chương 155 -
Chương 155 -

Sau khi nói ra câu đó, hệ thống lại trở nên yên lặng như lúc trước,

Tạ Vãn U đã quen với việc hệ thống ít nói, tự mình đi đến dưới thác nước ngồi thiền tu luyện.

Lúc nàng tĩnh tâm tu luyện, thời gian trôi qua rất nhanh.

Lúc Tạ Vãn U mở mắt lần nữa, bầu trời đã dần sáng.

Cảm thấy mình đã tu luyện gần xong, Tạ Vãn U đứng dậy, chuẩn bị đi đón Tiểu Bạch.

Quần áo trên người nàng đã không thể nhìn nổi nữa, nhuốm đầy máu do linh lực bạo loạn tràn ra, tất nhiên Tạ Vãn U sẽ không để con mình thấy mình trong bộ dạng này, lập tức thay quần áo, còn dùng liên tiếp mấy lần thuật Thanh Tẩy, rửa sạch mùi máu trên người, lúc này mới ra khỏi hậu sơn.

Đứng ở cửa Độ Nguyệt Hiên, Tạ Vãn U gõ cửa, Lạc Như Hi nghe thấy động tĩnh lập tức lao ra, vừa mở cửa đã nhào vào người tiểu sư muội, ôm chầm lấy nàng: "Quá tuyệt! Tiểu sư muội, muội thành công rồi!"

Tạ Vãn U cười vỗ lưng nàng ấy: "Sư tỷ nhẹ tay thôi, ta thở không nổi nữa!"

"Ta không phải quá vui mừng sao!" Lạc Như Hi kéo nàng nhìn đi nhìn lại, kinh ngạc nói: “Muội vậy mà trực tiếp từ Trúc Cơ đỉnh phong lên Kim Đan trung kỳ - quả nhiên là muội, tiểu sư muội!"

Tạ Vãn U nhớ đến mùi vị của việc tẩy kinh phạt tủy, đau đến tê cả người: "Nhanh thì nhanh thật... nhưng đau đến mức ta có cảm giác như đang xuống địa ngục vậy, cả đời này ra không muốn trải qua lần nào nữa."

Lạc Như Hi ôm lấy cánh tay nàng lắc lắc: "Sao lại tủi thân thế này, đáng thương quá, mau vào lòng sư tỷ đi, sư tỷ thương muội."

Hai người cười cười nói nói vào cửa, Lạc Như Hi nhắc đến Tiểu Bạch, không khỏi thở dài, nhỏ giọng nói: "Tối qua Tiểu Bạch không chịu ngủ, mãi đến khi muội thuận lợi vượt kiếp, nó mới yên tâm ngủ, tiểu sư muội, muội nói xem Tiểu Bạch có phải hiểu hết không... hay là nói, giữa hai người thực sự có loại cảm ứng giữa mẹ con?"

Tạ Vãn U khẽ ho một tiếng: "Tiểu Bạch rất thông minh, có lẽ là đã nhận ra điều gì đó."

Nói rồi, bọn họ vào phòng.

Lạc Như Hi chỉ vào một chỗ trên giường hơi phồng lên, nói với Tạ Vãn U bằng khẩu hình: "Tiểu Bạch vẫn đang ngủ."

Tạ Vãn U gật đầu, nhẹ nhàng bước đến gần cái gò nhỏ phồng lên đó.

Tiểu Bạch mà nàng nhớ thương lo lắng đang cuộn tròn mình trong chăn, chỉ lộ ra nửa cái đầu nhỏ lông xù và một miếng đệm chân màu hồng, đôi tai trên đỉnh đầu mềm mại cụp xuống, là biểu hiện của việc ngủ say.

Tạ Vãn U nhẹ nhàng vén một góc chăn nhỏ, phát hiện Tiểu Bạch không nằm sấp giống như thường ngày mà cuộn tròn thành một cục, trông có vẻ rất không an toàn.

Tim nàng như bị đâm một nhát, cổ họng Tạ Vãn U khẽ động, nhìn một lúc, không khỏi đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhỏ của nó.

Tiểu Bạch hoàn toàn không nhận ra, ngủ ngon lành, chỉ có cái miệng nhỏ vễnh một chút, mấy sợi ria mép màu trắng bên má cũng động đậy theo.

Đồ ngốc đáng yêu.

Lúc ngủ cũng đáng yêu.

Tạ Vãn U không khỏi lại gần ngửi ngửi, bộ lông mềm mại ấm áp, có một mùi sữa nhàn nhạt.

Lạc Như Hi nằm ở bên cạnh, cũng vô cùng yêu thích bộ dạng này của Tiểu Bạch, truyền âm bí mật nói: "Ngủ ngon quá, để nó ngủ tiếp ở đây nhé? Đừng đánh thức nó dậy."

Tạ Vãn U gật đầu, cũng truyền âm bí mật: "Vậy ta đi sắc thuốc, lát nữa quay lại đón nó."

Hai người đang nói chuyện, bỗng nghe thấy một giọng nói nhỏ: "Nương ơi?"

Tạ Vãn U quay đầu nhìn lại, thấy Tiểu Bạch không biết từ lúc nào đã tỉnh dậy, đang lim dim đôi mắt xanh xám ngái ngủ nhìn nàng, bộ dạng vừa muốn nhận ra lại vừa nghi ngờ mình đang mơ.

Tạ Vãn U chọc vào mũi nhỏ của nó: "Một đêm không gặp, không nhận ra nương rồi à?"

Đôi mắt của Tiểu Bạch lập tức sáng lên, quét sạch vẻ buồn ngủ, cả người đều tỉnh táo, trong nháy mắt mở chăn nhỏ ra, giống như một quả pháo nhỏ, vẫy đuôi lao về phía Tạ Vãn U: "Nương ơi!"

Tạ Vãn U ôm lấy đứa nhỏ, dùng sức hôn đầu nhỏ của nó: “Bảo bối!"

Tiểu Bạch cọ xát trên mặt Tạ Vãn U, vui vẻ chỉ biết liên tục gọi: "Nương ơi... nương ơi..."

Tạ Vãn U bị đứa nhỏ vừa cọ xát vừa liếm láp, không khỏi bật cười: "Nương đã xong việc rồi, chúng ta về nhà nhé?"

Tiểu Bạch lập tức gật đầu như giã tỏi.

Gật đầu xong, nó ôm lấy cổ nương, vẫn có chút không chắc hỏi: "Nương ơi, Tiểu Bạch thực sự không phải đang nằm mơ sao?"

Tạ Vãn U nhẹ nhàng cắn vào đôi tai dựng đứng của nó: "Tiểu Bạch ngốc, nằm mơ sẽ không có cảm giác đau, bây giờ biết có phải đang nằm mơ không?"

Tiểu Bạch lắc đuôi loạn xạ: "Tiểu Bạch biết rồi! Không phải đang nằm mơ, nương thực sự là nương!"

Đáng ghét, sao sau khi vật nhỏ tỉnh dậy lại càng đáng yêu hơn, Tạ Vãn U ngửi khắp người đứa nhỏ một lần, lúc này mới thực sự cảm thấy những cơn đau đó đã rời xa mình.

Sống lại rồi.

Nếu Tiểu Bạch đã tỉnh, Tạ Vãn U liền tạm biệt Lạc Như Hi, dự định đưa Tiểu Bạch về viện của mình.

Tiểu Bạch nghe nương và dì nói muốn đưa mình về nhà thì lập tức chủ động đi lên giường tha chiếc chăn nhỏ của mình, kéo tới tay Tạ Vãn U, lại nhớ ra còn chưa mang gối nhỏ, lại chạy đi nhanh như chớp, cắn một góc gối nhỏ, hai chân trước dùng sức đạp lên giường, hì hục kéo gối nhỏ ra sau.

Chiếc gối nhỏ đó đối với người lớn mà nói, chỉ là một vật nhỏ xinh xắn, cầm lên không tốn sức, nhưng đối với một đứa trẻ thì lại là vật khổng lồ to hơn cả cơ thể nó.

Tạ Tiểu Bạch phải rất vất vả mới kéo được chiếc gối nhỏ của mình đến bên tay Tạ Vãn U, lúc này mới thở hổn hển ngồi xuống, ngẩng đầu vẫy đuôi, vẻ mặt như muốn được khen ngợi.

Tạ Vãn U thấy buồn cười, đưa tay ôm chiếc gối nhỏ cùng với chiếc chăn nhỏ của nó vào lòng, không tiếc lời khen ngợi: "Tiểu Bạch giỏi quá! Trước kia Tiểu Bạch còn không kéo nổi chiếc gối nhỏ, bây giờ chắc chắn là đã lớn rồi, sức lực mới ngày càng lớn hơn."

Bình Luận (0)
Comment