Tất nhiên Tạ Vãn U không thể nói với hắn mục đích thực sự của mình, nàng thuận miệng bịa ra: "Sư tôn có việc tìm ta."
"Vừa hay, ta cũng có chuyện muốn thỉnh giáo Tông chủ Bích Tiêu." Phong Nhiên Trú tự nhiên nói tiếp: "Vậy thì chúng ta cùng đi đi."
Tạ Vãn U: "..."
Phong Nhiên Trú muốn đi theo, đương nhiên là không thể đến Hợp Hoan Tông được nữa.
Tạ Vãn U thầm chửi xui xẻo, nhưng lời đã nói ra, nàng cũng không tiện tìm cớ chuồn đi, đành phải đổi hướng giữa đường, không giải thích được dẫn Phong Nhiên Trú đến chỗ ở của sư tôn.
May là nàng cũng thực sự có chuyện muốn thỉnh giáo sư tôn, đến đó cũng không bị lộ.
Chỉ không biết Phong Nhiên Trú muốn tìm sư tôn để nói chuyện gì.
Tạ Vãn U vừa đi vừa lén lút liếc nhìn Phong Nhiên Trú bên cạnh.
Con hồ ly này dường như nhận ra ánh mắt của nàng, quay đầu liếc nàng: "Có chuyện gì?"
Tạ Vãn U: "... Không có gì."
Giữa hai người sóng ngầm cuộn trào, tiếng nói chuyện làm kinh động Tiểu Bạch trong lòng Tạ Vãn U, nó mơ màng duỗi tứ chi, vươn vai, trong cổ họng cũng phát ra tiếng nũng nịu.
Tạ Vãn U hoàn toàn không thể chống cự, yêu thương xoa xoa đầu nhỏ của nó: "Bảo bối của nương thật đáng yêu ~"
Phong Nhiên Trú thì cau mày, khinh thường liếc nhìn nó: "Mặt trời đã lên cao, vẫn chưa ngủ dậy, còn nằm trong lòng người khác làm nũng, ra thể thống gì."
Đôi mắt của Tiểu Bạch vẫn còn mơ màng chưa tỉnh ngủ, nó dùng chân trước xoa xoa mặt, nghe thấy tiếng của Phong Nhiên Trú, đôi tai cụp ngay lập tức dựng đứng lên.
Nó lờ mờ nhìn về phía Phong Nhiên Trú, rồi duỗi chân trước ra: "Hồ ly thúc thúc, ôm ôm ~"
Phong Nhiên Trú nhăn mày, ôm nó lên: "Thức dậy đòi ôm ngay, ngươi là heo lười nhỏ à?"
"Đúng vậy, Tiểu Bạch chính là heo lười nhỏ... " Tạ Tiểu Bạch không thấy việc làm heo lười có gì không tốt, thậm chí còn hãnh diện, cái đuôi xù lông cũng lắc qua lắc lại.
Tạ Vãn U cười thầm nhìn cảnh này.
Nói Tiểu Bạch là heo lười nhỏ thì ngươi là gì? Heo lười lớn à?
Phong Nhiên Trú không nhận ra suy nghĩ của Tạ Vãn U, nắm đầu tai Tiểu Bạch, mắng thêm nó vài câu nữa. Nhưng Tiểu Bạch buồn ngủ, tai trái vào tai phải ra, còn chôn mặt vào tay áo Phong Nhiên Trú, lấy tay áo hắn lau mặt.
Phong Nhiên Trú: "..."
Tạ Vãn U: "Phụt ~ ha ha"
Đi được một lúc, Tạ Tiểu Bạch mới tỉnh hẳn, nhìn quanh môi trường xung quanh, nhận ra họ đang đi trên một con đường không quen lắm, bèn nghi ngờ hỏi: "Nương ơi, chúng ta đi đâu vậy?"
Không phải là muốn đi tìm dì sao?
Tạ Vãn U ho nhẹ một tiếng: "Nương và hồ ly thúc thúc sẽ đi gặp gia gia."
Tạ Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu, rồi leo lên vai Phong Nhiên Trú.
Đứng ở vị trí này không chỉ có cảm giác đạp lên đầu hồ ly thúc thúc mà tầm nhìn còn rộng hơn!
Không lâu sau, bọn họ đi đến Ngọc Tiêu Điện - chỗ ở của Tông chủ ở Bích Tiêu.
Vì Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú đều có việc riêng phải gặp Tông chủ Bích Tiêu nên sau khi bàn bạc, bọn họ quyết đi từng người một đi vào, người còn lại ở ngoài trông Tiểu Bạch.
Tạ Vãn U là người đầu tiên vào, một đệ tử giúp nàng thông báo, sau đó nàng bước qua cánh cửa Ngọc Tiêu Điện.
Vòng qua bình phong, Tạ Vãn U nhìn thấy ngay sư tôn đang cầm quyển sách, ngồi trước bàn.
Ông mặc áo bào màu trắng, mái tóc xám gọn gàng buộc lên. Thấy tiểu đồ đệ bước vào, ông đóng sách lại, dịu dàng hỏi: "Vấn U, lúc này tới tìm vi sư, chẳng lẽ gặp vấn đề gì à?"
Trước tiên Tạ Vãn U làm lễ với sư tôn, rồi nói: "Đệ tử thực sự có vấn đề muốn hỏi sư tôn."
Thấy Tông chủ gật đầu, Tạ Vãn U do dự một chút, ngập ngừng hỏi: "Sư tôn, người có biết ngọn lửa nào có thể rèn luyện hồn phách, khiến linh hồn kiên cường hơn không?"
Ngọn lửa của Phong Nhiên Trú đặc biệt như vậy, có thể dùng nó làm điểm đột phá, suy ngược ra thân phận thật của hắn.
Nghe câu hỏi của tiểu đồ đệ, Tông chủ suy nghĩ một lúc: "Ngọn lửa có thể rèn luyện hồn phách rất ít, đa số chỉ có dị hỏa của một số thần thú mới có thể làm được, ví dụ như Niết Bàn Thánh Hỏa của tộc Phượng hoàng, Kỳ Lân Chân Hỏa của tộc Kỳ Lân, Nam Minh Ly Hỏa của tộc Chu Tước."
Tạ Vãn U chìm vào suy tư, nếu chỉ có lửa của thần thú mới có thể rèn luyện hồn phách, nhìn vào cặp sừng trên đầu Ma Tôn, rất có thể hắn chính là Kỳ Lân.
Nhưng Tạ Vãn U thật sự không hiểu, nếu Ma Tôn là Kỳ Lân, vậy thì Tiểu Bạch là con trai của hắn, tại sao lại trông giống mèo con?
Tạ Vãn U nhớ đặc điểm của Kỳ Lân, Kỳ Lân kết hợp đầu rồng, sừng hươu, mắt hổ, thân nai, vảy rồng, đuôi rồng làm một, còn Tiểu Bạch ngoài sừng hươu và mắt hổ có thể liên quan đến Kỳ Lân, thì những đặc điểm khác đều không giống Kỳ Lân.
Hơn nữa, theo như nàng biết, Kỳ Lân không có cánh...
Tạ Vãn U cảm thấy hơi đau đầu.
Thân phận thật của Phong Nhiên Trú càng lúc càng khó nắm bắt.
Nàng chăm chú lắng nghe lời giải thích của sư tôn, hy vọng có thể tìm thêm manh mối.
"... Thần thú do đất trời tạo ra, do đó ngọn lửa của chúng vô cùng thuần khiết, lại mang theo điềm lành, mới có thể vừa rèn luyện hồn phách, vừa đảm bảo hồn phách không bị tổn hại."
Nói đến đây, Tông chủ thở dài: "Nhưng bây giờ, do khí trời thay đổi, những thần thú thời thượng cổ này đều đã diệt vong, ngọn lửa của chúng cũng vì thế mà biến mất."
Tạ Vãn U ngẩn người, vội vàng hỏi: "Sư tôn, những thần thú thời thượng cổ này đều diệt vong vào lúc nào?"
Tông chủ nói: "Một nghìn năm trước."
Tạ Vãn U: "..."
Vậy thì vấn đề nảy sinh rồi, nếu như những thần thú thời thượng cổ mà sư tôn nói đều đã diệt vong, vậy thì Phong Nhiên Trú bị nàng nghi là Kỳ Lân lại xuất hiện từ đâu?
Trong đầu Tạ Vãn U hỗn loạn, sắp xếp lại đầu mối: "Sư tôn, ngoài lửa của thần thú, còn ngọn lửa nào khác có thể đạt được hiệu quả tương tự không?"