Thẩm tông chủ: “Vậy thì chỉ còn lại Cửu U Minh Hỏa ở dưới Cửu U, Cửu U Minh Hỏa được hình thành từ âm khí ngưng tụ của linh hồn người chết, cũng có tác dụng ngưng luyện hồn phách.”
Tạ Vãn U khẽ nhíu mày, không cho rằng ngọn lửa của Phong Nhiên Trú chính là Cửu U Minh Hỏa.
Lý do rất đơn giản, Cửu U Minh Hỏa không phải là ngọn lửa được sinh ra tự nhiên, không thể thông qua huyết mạch di truyền cho Tiểu Bạch.
Lúc rời khỏi Ngọc Tiêu điện, Tạ Vãn U vẫn đang suy nghĩ về chuyện này, cho đến khi Phong Nhiên Trú nhét Tiểu Bạch vào lòng nàng, Tạ Vãn U mới lấy lại tinh thần.
Nàng ho nhẹ một tiếng, nhường đường cho hắn: “Ngươi vào đi.”
Phong Nhiên Trú liếc nhìn nàng: “Đừng vội đi, đợi ta ra.”
Tạ Vãn U đang định nhân cơ hội chuồn đi thì mí mắt giật giật, miễn cưỡng nở một nụ cười với hắn: “… Được.”
Lúc này Phong Nhiên Trú mới quay người đi vào điện.
Tạ Vãn U tưởng phải đợi một lúc, nhưng Phong Nhiên Trú rõ ràng không có gì để nói với Tông chủ, rất nhanh đã đi ra.
Tạ Vãn U không khỏi tò mò hỏi: “Ngươi vừa nói gì với sư tôn của ta vậy? Sao nhanh thế?”
Phong Nhiên Trú không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngươi vừa nói gì với sư tôn của mình vậy, sao chậm thế?”
Tạ Vãn U: “…”
Con hồ ly này đúng là không chịu thiệt chút nào.
Tất nhiên Tạ Vãn U sẽ không nói với hắn nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi với sư tôn, Phong Nhiên Trú cũng không trao đổi thông tin với nàng.
Hai người mỗi người mang tâm tư riêng đi trên cùng một con đường, Tạ Vãn U phát hiện hắn vẫn luôn đi bên cạnh không rời, cảm thấy có điều gì đó không ổn: “Ngươi không có việc gì khác để làm sao? Sao cứ bám theo tamãi thế?”
Phong Nhiên Trú chậm rãi nói: “Ta vừa hứa với Tiểu Bạch là sẽ cùng nó đi học lớp trồng trọt.”
“Ngươi đi học cái gì——” Tạ Vãn U bật cười, trước kia là ai bị Tiểu Bạch lừa đi nhổ cỏ rồi trồng trọt, bây giờ hắn lại chủ động muốn đi đến linh điền, nhìn là biết là muốn kéo nàng lại, không cho nàng đến Hợp Hoan Tông.
Cái gì gọi là giết địch tám trăm, tự tổn hại mình một nghìn, nói chính là loại người như Phong Nhiên Trú này! Bản thân không đi được đến Hợp Hoan Tông, thì bám theo nàng, để nàng cũng không đi được.
Thật là quá đáng!
Hôm nay là tiết học trồng trọt, Tạ Vãn U vốn định trước khi đi Hợp Hoan Tông sẽ xin nghỉ, nhưng Phong Nhiên Trú lại lấy Tiểu Bạch làm cớ, nhất quyết đòi đi theo nàng.
Tuy Tạ Vãn U nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải dẫn hắn đến linh điền.
Tiểu Bạch không hiểu được những âm mưu thủ đoạn của người lớn, nó chỉ biết hôm nay lại được hồ ly thúc thúc tưới nước cho cỏ thối, cả người đều vui mừng đến phát điên!
Ở cách đó không xa nương đang nghe giảng, Tiểu Bạch thì cũng bận rộn giảng bài cho hồ ly thúc thúc: "Hồ ly thúc thúc ơi, đây là cỏ thơm, có thể giúp mọi người ngủ ngon hơn, cần tưới năm thìa nước mỗi hai ngày - hồ ly thúc thúc ơi, thúc có nghe giảng không thế?"
Phong Nhiên Trú nhìn chằm chằm về phía Tạ Vãn U, đôi tai hồ ly trên đầu lắc lư qua loa: "Thúc đang nghe... Tưới năm thìa nước, rồi sao nữa?"
Tiểu Bạch tiếp tục truyền đạt kiến thức cho hồ ly thúc thúc không biết trồng trọt: "Rồi còn phải bắt sâu bọ mỗi 5 ngày một lần, nếu không nó sẽ chết..."
Phong Nhiên Trú thấy Tạ Vãn U cố tình lườm mình giữa đám đông, hắn thấy thú vị, lơ đãng nghe đứa nhỏ nói chuyện, thỉnh thoảng gật đầu đồng tình, thực ra sự chú ý của hắn đều dồn về phía Tạ Vãn U.
Chờ khi Tiểu Bạch nói đến mức khô cả cổ họng, hồ ly thúc thúc vẫn có vẻ không thông minh cho lắm, kiến thức thực sự được tiếp thu chỉ có một chút.
Đứa trẻ chỉ lớn bằng lòng bàn tay bắt đầu lo lắng về trí thông minh của hồ ly thúc thúc.
Tại sao hồ ly thúc thúc lại có bộ dạng ngốc như vậy?
Có phải là ăn cỏ ngốc ngốc không?
Tiểu Bạch nghiêng đầu, đầy thắc mắc. Nhưng trong linh điền của nó không trồng cỏ ngốc ngốc nha...
Lúc nương tan học, Tiểu Bạch lo lắng kể với Tạ Vãn U về nghi vấn của mình. Tạ Vãn U nghe xong, không nhịn được cười thành tiếng: "Hồ ly thúc thúc của con không phải ăn cỏ ngốc đâu, chỉ là không chăm chú lắng nghe bài giảng thôi."
Sau khi biết sự thật, Tiểu Bạch lẩm bẩm trong miệng, Phong Nhiên Trú tò mò đến gần nghe, liền nghe thấy nó đau lòng nói: "Hồ ly thúc thúc, là học trò kém nhất mà Tiểu Bạch từng dạy!"
Phong Nhiên Trú: "..."
Những lời này là học được từ đâu?
Không biết lớn nhỏ!
Tạ Vãn U giữ chặt đầu mèo của Tiểu Bạch, xoa thật mạnh một trận.
*
Phong Nhiên Trú bám đuôi cả ngày khiến Tạ Vãn U không có cơ hội đến Hợp Hoan Tông.
Tối đến, cuối cùng Phong Nhiên Trú cũng đi, nhưng ban ngày Tạ Vãn U ngự kiếm phi hành còn khó khăn, huống chi là bay trong đêm tối nguy hiểm, đành phải thôi.
May là Phong Nhiên Trú trúng kịch độc, một đêm cũng không đủ để hắn đến Hợp Hoan Tông, không sợ hắn ban đêm lén chạy mất.
Tạ Vãn U nghĩ đến đây, hài lòng đi ngủ.
Sáng hôm sau, Tạ Vãn U dậy sớm, định bỏ mặc Phong Nhiên Trú, trốn trước, nhưng vừa đi đến nửa đường lại gặp Phong Nhiên Trú.
Phong Nhiên Trú dựa vào gốc cây, vẻ mặt có phần mệt mỏi: "Dậy sớm thế, lại đến chỗ sư tôn của ngươi à?"
Tạ Vãn U: "..." Con hồ ly này không ngủ à!
Cứ thế, ngày thứ ba, ngày thứ tư... Tạ Vãn U vẫn không tìm được cơ hội thoát khỏi Phong Nhiên Trú.
Bị Phong Nhiên Trú trì hoãn mãi, Tạ Vãn U muốn đi cũng không đi được nữa.
Vì độc trên người Phong Nhiên Trú phát tác ngày càng nhanh, từ năm ngày một lần, thành ba ngày một lần, rồi thành hai ngày một lần, bệnh tình hiếm gặp, nên tiết học châm cứu do Tông chủ đích thân dạy cũng nhiều hơn.
Vì độc trên người Phong Nhiên Trú đến giai đoạn sau, chỉ có Tạ Vãn U dùng Băng linh lực châm cứu mới có hiệu quả tốt nhất, nên sau giờ học, Thẩm Tông chủ còn giữ Tạ Vãn U lại riêng, dạy nàng sử dụng Thái Thanh châm pháp.