Tiểu Bạch nằm trong lòng nương, tủi thân nói: "Nương, mông Tiểu Bạch đau quá."
Tạ Vãn U hơi muốn cười, cố nhịn: "Không sao, nương xoa xoa là hết ngay thôi."
Tiểu Bạch vùi mặt vào lòng nương cọ cọ, có chút buồn bã hỏi: "Nương, Tiểu Bạch có phải là đứa trẻ rất ngốc không?"
Tạ Vãn U xoa xoa khuôn mặt tròn xoe của đứa nhỏ: "Ngốc ở đâu chứ? Không ai có thể bay thành công ngay lần đầu cả, con xem những chú chim nhỏ kia kìa, chúng cũng phải bay nhiều lần mới có thể học được cách bay, nương cũng vậy, ngã rất nhiều lần mới học được cách đi, nếu Tiểu Bạch ngốc, vậy chẳng phải nương cũng ngốc sao?"
Tiểu Bạch lập tức lắc đầu: "Nương không ngốc! Hồ ly thúc thúc mới ngốc."
Phong Nhiên Trú: "?"
Tạ Vãn U hôn lên trán nhỏ của nó: "Cho dù Tiểu Bạch có thể bay thành công mấy lần, thì con vẫn là bảo bối mà nương yêu nhất, thử lại đi, lần này nương sẽ đỡ Tiểu Bạch, không để Tiểu Bạch bị đau nữa."
Tiểu Bạch bị dỗ dành đến mức choáng váng, cũng không còn sợ hãi nữa, lập tức đồng ý: "Vâng! Tiểu Bạch có thể làm được."
Tạ Vãn U nhanh chóng tìm một cái lưới lớn, đặt bên dưới Tiểu Bạch: "Nương đã chuẩn bị xong rồi, Tiểu Bạch cứ yên tâm bay cao nhé."
Có nương đỡ ở dưới, Tiểu Bạch lại có thêm dũng khí để bay lên.
Nó cố gắng vỗ cánh, một lần nữa bay lên không trung.
Lần này, nó bay cao hơn một chút, nhưng cuối cùng nó lại hoảng hốt, một lần nữa rơi xuống.
May mà Tạ Vãn U đặt lưới bên dưới đỡ được nó, Tiểu Bạch rơi vào lưới, phát hiện ra không có gì đáng sợ, liền tự tin giũ giũ lông, lại bắt đầu thử nghiệm tiếp theo.
Nó bay ngày càng cao, thời gian lơ lửng trên không trung cũng ngày càng dài, rất nhanh, ở trên không trung Tiểu Bạch đã vui vẻ nói với nương và hồ ly thúc thúc: "Tiểu Bạch nhìn thấy nóc nhà rồi!"
Tạ Vãn U rất vui mừng: "Tiểu Bạch, bây giờ con thử bay xuống xem."
Tiểu Bạch do dự một chút, trước đây nó đều rơi thẳng xuống, động tác bay xuống này hình như chạm đến vùng kiến thức mù mờ của nó.
Phong Nhiên Trú bất đắc dĩ phải truyền âm bí mật nhắc nhở nó: "Vỗ cánh chậm lại... Hãy tưởng tượng mình là một chiếc lá cây, đang nhẹ nhàng rơi xuống."
"?" Tiểu Bạch nghiêng đầu, không hiểu lắm lời miêu tả của hồ ly thúc thúc, do dự một chút, nó giảm tần suất vỗ cánh, giây tiếp theo, lập tức có xu hướng rơi xuống.
Tiểu Bạch rơi xuống đất, nhưng lần này có vẻ hơi khác so với trước đó, đôi cánh của nó vẫn đang khua động nhẹ nhàng, giúp nó lướt xuống.
Ngay lúc này, hình như Tiểu Bạch đột nhiên hiểu được ý nghĩa của câu "biến thành chiếc lá" mà hồ ly thúc thúc đã nói.
Nó hiểu rồi!
Tạ Vãn U đỡ lấy đứa con đang bay loạng choạng về phía mình, vô cùng kinh ngạc: "Tiểu Bạch, bảo bối của nương ~ con tiến bộ nhanh quá!"
Tiểu Bạch ưỡn ngực nhỏ, vui vẻ vẫy đuôi.
Thấy hồ ly thúc thúc không xa, Tiểu Bạch vỗ cánh, loạng choạng bay về phía Phong Nhiên Trú, sau đó từ từ hạ xuống - đậu trên đầu Phong Nhiên Trú.
Nó cúi đầu, nhìn hồ ly thúc thúc: "Hồ ly thúc thúc, con biết bay rồi!"
Phong Nhiên Trú nhẫn nhịn nói: "... Nếu con không dẫm lên đầu ta để nói câu này, ta sẽ vui hơn."
Tạ Vãn U: "Phụt — ha ha."
Tạ Vãn U cũng không ngờ, điều đầu tiên Tiểu Bạch làm sau khi biết bay là giẫm lên đầu Phong Nhiên Trú.
Buồn cười quá đi!
Phong Nhiên Trú trừng mắt nhìn nàng, nói với đứa con vô ơn trên đầu mình: "Xuống đi."
Tiểu Bạch làm nũng nói: "Tiểu Bạch bay không nỗi nữa, muốn hồ ly thúc thúc cõng Tiểu Bạch ~"
Phong Nhiên Trú: "..."
Phong Nhiên Trú nghi ngờ mình đã quá nuông chiều đứa nhỏ này nên nó mới dám giẫm lên đầu mình.
Phong Nhiên Trú hít một hơi thật sâu: "Tạ Vãn U... ngươi còn cười nữa à?"
Tạ Vãn U nhận ra hồ ly sắp đạt đến giới hạn chịu đựng, nàng khẽ ho một tiếng, vẫy tay với Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, đến chỗ nương nào."
Tiểu Bạch vừa nói mình không bay được nữa, lập tức dang rộng đôi cánh, hí hửng bay về phía nương.
Phong Nhiên Trú cảm thấy đầu mình nhẹ bẫng, sắc mặt rất khó coi: "..."
Nó mới nói mệt rồi muốn mình cõng, đứa con này đúng là giả vờ.
...
Tiểu Bạch luyện tập liên tục trong hai canh giờ, Tạ Vãn U thấy đôi cánh của nó mới mọc, lần đầu tiên không nên bay quá lâu, nên tạm dừng bài tập, cho vật nhỏ ăn chút gì đó để bổ sung thể lực.
Lúc này đã là giữa trưa, Tạ Vãn U đột nhiên nhớ đến Độ Huyền Kiếm Tôn của Bích Tiêu Đan Tông sẽ đến vào tối nay, trái tim nàng lập tức trở nên nặng nề.
Có lẽ trước tối nay, nàng phải tìm lý do rời khỏi Bích Tiêu Đan Tông.
Nhưng nàng phải tìm lý do gì đây?
Tạ Vãn U ôm Tiểu Bạch trầm ngâm hồi lâu, Phong Nhiên Trú bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Ta có việc phải về Hợp Hoan Tông một chuyến."
Tạ Vãn U sửng sốt: "Có chuyện gì, gấp lắm sao?"
"Ừ, rất gấp." Phong Nhiên Trú giữ chặt Tiểu Bạch, không cho nó giơ móng vuốt chơi đuôi mình: "Ta đột nhiên nhớ ra, Hợp Hoan Tông có kỳ đánh giá hàng năm, tính thời gian thì là trong hai ngày này."
"Đánh giá là gì? Có giống kỳ thi của Bích Tiêu Đan Tông không?" Tạ Vãn U lập tức suy nghĩ: "Không tham gia thì có hậu quả nghiêm trọng không?"
Ánh mắt Phong Nhiên Trú dao động: "... Ừ, hậu quả khá nghiêm trọng."
Đây không phải là đang buồn ngủ thì có người đưa gối sao?!
Tạ Vãn U đè nén sự phấn khích trong lòng, trên mặt tỏ vẻ nghiêm nghị: "Nhưng giờ tình hình sức khỏe của ngươi không ổn định, sao có thể chạy lung tung được?"
Phong Nhiên Trú im lặng một lúc: "Vậy thì ngươi đi cùng ta?"
Tạ Vãn U cố gắng tỏ ra bình tĩnh: "Không còn cách nào khác, đành phải đi cùng ngươi một chuyến vậy."
Dễ dàng đồng ý như vậy sao?
Phong Nhiên Trú hơi ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U giả vờ không biết, véo nhẹ móng vuốt của Tiểu Bạch, trong lòng vui mừng khôn xiết.