Tuyệt quá, cuối cùng cũng có lý do để rời khỏi tông môn rồi!
Vui mừng một lúc, Tạ Vãn U nghiêm túc hỏi: "Vậy ngươi định đi khi nào?"
Phong Nhiên Trú thản nhiên nói: "Hợp Hoan Tông ở xa, trước tiên ngươi thu dọn một ít đồ cần dùng, thu dọn xong thì đi."
"Được, cứ làm vậy đi."
Hai người nhanh chóng thống nhất, Tạ Vãn U lập tức bế Tiểu Bạch vào nhà, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Tiểu Bạch tò mò hỏi: "Nương, chúng ta sẽ đi chơi sao?"
Tạ Vãn U gật đầu: "Đúng vậy."
Trẻ con luôn thích đi chơi, mắt Tiểu Bạch lập tức sáng lên: "Có phải đi cùng hồ ly thúc thúc không?"
Sau khi được nương xác nhận, đuôi của Tiểu Bạch càng vẫy mạnh hơn: "Vậy chúng ta sẽ đi bao lâu?"
Tạ Vãn U suy nghĩ một chút, không chắc chắn nói: "Khoảng hai ba ngày."
Tiểu Bạch chưa từng đi chơi xa với nương lâu như vậy, cộng thêm có hồ ly thúc thúc ở đó, nó cảm thấy rất vui, nhưng lại không nói rõ được vì sao mình vui.
Tiểu Bạch thấy nương bắt đầu thu dọn đồ đạc, chủ động kéo chăn nhỏ và gối của mình lại, để nương cũng cất vào túi càn khôn.
Còn có những thứ khác nữa, chẳng hạn như cốc nước, ấm trà, tách trà, găng tay... Tiểu Bạch kéo chúng, chạy qua chạy lại đầy sức sống, đều muốn nương mang theo.
Phong Nhiên Trú nhìn thấy đứa nhỏ vô cùng phấn khích, không khỏi lạnh lùng nói: "Chỉ là đi chơi thôi, chứ không phải chuyển nhà."
Tiểu Bạch chạy tới cắn vào chóp đuôi của Phong Nhiên Trú, nói với Tạ Vãn U: "Nương, chúng ta có thể nhét hồ ly thúc thúc vào túi không?"
Phong Nhiên Trú: "?"
Tạ Vãn U: "Phụt —"
Tạ Vãn U giải thích với Tiểu Bạch túi càn khôn không thể đựng được sinh vật sống, Tiểu Bạch rất thất vọng, từ bỏ ý định nhét hồ ly thúc thúc vào túi càn khôn.
Phong Nhiên Trú vừa tức vừa buồn cười, ngậm lấy gáy của vật nhỏ này, đặt nó sang một bên, để nó ngoan ngoãn ở đó.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Tạ Vãn U đi tìm sư tôn để nói chuyện rời khỏi tông môn.
Thẩm Tông chủ nghe xong, không khỏi hơi cau mày: "Vãn U, Hợp Hoan Tông cách Bích Tiêu Đan Tông một đoạn đường, con một mình đi, làm sao vi sư có thể yên tâm?"
Tạ Vãn U lấy ra lời đã chuẩn bị sẵn: "Con ngự kiếm phi hành, tốc độ rất nhanh, hơn nữa sau này con không thể tránh khỏi việc phải đi ra ngoài rèn luyện, những lần rèn luyện này cũng là cần thiết."
"Người trẻ tuổi, đúng là nên ra ngoài rèn luyện nhiều hơn." Ít nhiều gì Thẩm Tông chủ cũng bị nàng thuyết phục, hơi nhíu mày: "Cũng tốt, bây giờ đang là lúc nhiều chuyện, con ra ngoài đi dạo, cũng có thể tránh xa những tranh chấp này."
Nói xong, Thẩm Tông chủ lấy ra một chiếc túi gấm, đưa cho Tạ Vãn U: "Đây là một số pháp khí phòng thân, ở bên ngoài cẩn thận mọi việc."
Tạ Vãn U cầm chiếc túi gấm mà sư tôn đưa, trong lòng vô cùng cảm động, vuốt ve hoa văn trên túi gấm, Tạ Vãn U khẽ nói với Thẩm Tông chủ: "Cảm ơn sư tôn."
Thẩm Tông chủ ừ một tiếng, xoa đầu tiểu đồ đệ: "Giờ Dậu hôm nay, sơn môn sẽ đóng cửa, nhớ thời gian."
Tạ Vãn U sửng sốt: "Sư tôn muốn đóng cửa sơn môn sao? Nhưng Độ Huyền Kiếm Tôn không phải tối nay sẽ đến sao?"
"Y không đến được."
Đôi mắt Thẩm Tông chủ hơi tối lại: "Vừa rồi Độ Huyền Kiếm Tôn gửi tin đến, y cùng với trưởng lão của Huyền Thương Kiếm Tông tình cờ gặp phải hai con hắc giao đang gây rối, bị chúng cản trở."
Tạ Vãn U không khỏi hơi mím môi, trong lòng có linh cảm không lành.
Vừa đúng lúc có hai con giao long cản trở Độ Huyền Kiếm Tôn, sao lại trùng hợp như vậy?
Tạ Vãn U hỏi: "Hai con hắc giao đó rất lợi hại sao?"
Dù sao Độ Huyền Kiếm Tôn cũng là tu vi Độ Kiếp, cộng thêm trưởng lão của Huyền Thương Kiếm Tông, việc hạ gục hai con hắc giao hẳn không phải là chuyện khó, nhưng sư tôn lại trực tiếp đóng cửa sơn môn, điều này chứng tỏ bọn họ nhất thời không thể đến được, vậy thì chuyện này là thế nào?
"Đối phó với hắc giao không khó, cái khó là làm thế nào để bảo vệ người thường." Thẩm Tông chủ nói: "Một khi giết giao long, nước lớn sẽ nhấn chìm toàn bộ thành trấn."
Không giết giao long, sẽ bị giao long cản trở, hai đệ tử của Bích Tiêu Đan Tông có thể sẽ bị ám sát.
Thật là một đề lựa chọn hiểm độc.
Nếu màn kịch này do Tiên Minh sắp đặt... Tạ Vãn U nghĩ, vậy thì bọn họ cố hết sức cản trở người của Huyền Thương Kiếm Tông, nhất định là để kéo dài thời gian, tìm cơ hội ra tay với Dung Tri Vi và Yến Minh Thù.
Trên người hai người này, có lẽ có bí mật mà Tiên Minh muốn che giấu.
Tạ Vãn U bước ra khỏi cửa Ngọc Tiêu Điện, nhìn về phía những đám mây lượn lờ trên ngọn núi xa xa, nhức đầu day day ấn đường.
Không đảm bảo được tính mạng của Dung Tri Vi và Yến Minh Thù, nàng thực sự không thể yên tâm rời đi.
Sau khi về đến Lâm Sương Uyển, Tạ Vãn U nói chuyện này với Phong Nhiên Trú, sau khi nghe xong, Phong Nhiên Trú rất nhanh đã hiểu được ý của nàng: "Cho nên, ngươi muốn chờ Độ Huyền Kiếm Tôn đến rồi mới đi?"
Tạ Vãn U gật đầu: "Ừm... Nếu ngươi thật sự rất gấp, ta có thể cùng ngươi thức đêm ngự kiếm phi hành, sẽ không làm lỡ thời gian của ngươi."
"Không cần." Ánh mắt Phong Nhiên Trú hơi lóe lên: "Ta cũng không gấp đến thế."
Dễ dàng đồng ý như vậy sao? Tạ Vãn U có chút nghi ngờ, không phải nói là rất gấp sao?
Tạ Vãn U thầm nghĩ một lúc, nghĩ mãi vẫn không yên tâm, ôm Tiểu Bạch lên: "Nương còn có chút việc phải làm, chúng ta có thể khởi hành muộn một chút không?"
Tiểu Bạch không chút do dự, lập tức đồng ý: "Được ạ!"
Chỉ có Phong Nhiên Trú hơi giật mi mắt: "Ngươi muốn làm gì?"
Tạ Vãn U suy nghĩ một chút: "Há miệng chờ sung rụng?"
Trời tối.
Bên trong Ngọc Hoa Điện một mảnh tĩnh lặng, ngọc Bích m lẳng lặng lơ lửng trên không trung, thân ngọc quấn quanh oán khí đen ngòm.*