Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến dung nhan thật sự dưới lớp mặt nạ của Ma Tôn, Tạ Vãn U vẫn ngẩn người.
Thật sự là hắn...
Phong Nhiên Trú trước mắt đã không còn giống với hình ảnh trong ký ức của nàng nữa, dưới mắt hắn xuất hiện thêm ma văn màu đen, khuôn mặt cũng vì vậy mà trở nên tà mị hơn trước, cộng thêm đôi sừng dài màu đỏ sẫm, Tạ Vãn U không còn cảm nhận được sự nguy hiểm tiềm ẩn mà là cảm thấy tính xâm lược mãnh liệt.
Phong Nhiên Trú cứ nhìn nàng như vậy, Tạ Vãn U có chút không chịu nổi ánh mắt của hắn, đành phải dời mắt đi, cụp mắt khẳng định: "Có, ta vẫn sẽ chọn cứu ngươi."
"Ngươi nói dối." Phong Nhiên Trú bóp cằm nàng, ép nàng nhìn vào mắt hắn, giữa hai hàng lông mày phủ lên một tầng u ám: "Nếu không, tại sao ngươi không dám nhìn ta?"
Tạ Vãn U nhắm mắt lại, bất đắc dĩ tự thú: "..... Nếu ngươi hy vọng ta suy nghĩ mấy thứ lộn xộn khác, ta cũng có thể nhìn ngươi nói chuyện."
"....." Phong Nhiên Trú nhận ra ý trong lời nàng nói, sắc mặt không khỏi tối sầm, cố đè nén cơn giận nói: "Ngươi còn dám nhắc đến?!"
Cảnh tượng nhìn thấy sau khi xâm nhập vào ý thức của Tạ Vãn U đêm đó, cho đến bây giờ khi nhớ lại, hắn vẫn có thể cảm thấy được sự xấu hổ vừa giận dữ đó.
Hắn vất vả lắm mới quên tạm thời quên đi chuyện đó, nhưng Tạ Vãn U thế mà lại dám nhắc đến chuyện này trước mặt hắn - nàng đúng là không sợ chết mà!
Tạ Vãn U thấy hắn nổi giận, ánh mắt vô thức lướt qua đôi môi dưới của hắn, quả nhiên chỗ bị nàng cắn đến chảy máu lúc trước đã lành rồi.
Phong Nhiên Trú nhận ra ánh mắt nàng đang nhìn chỗ nào, không khỏi càng thêm tức giận, đưa tay che mắt nàng lại, nghiến răng nói bên tai nàng: "Nhìn thêm một cái nữa, bổn tôn sẽ móc mắt ngươi ra!"
Tạ Vãn U kêu oan: "Ta vốn dĩ không muốn nhìn - là chính ngươi nhất quyết bắt ta nhìn vào mắt ngươi nói chuyện, chẳng lẽ là lỗi của ta sao?"
Phong Nhiên Trú: "Câm miệng!"
Bầu không khí ngưng đọng một lúc lâu, Tạ Vãn U mới thở dài: "Ta nói thật, nếu có lần nữa, ta nhất định vẫn sẽ cứu ngươi."
Dù sao thì nếu Phong Nhiên Trú chết... sẽ không còn ai có thể chữa khỏi bệnh cho vật nhỏ.
Phong Nhiên Trú không biết chuyện bên trong, rõ ràng là không tin, cười lạnh nói: "Ngươi không ở lại Bích Tiêu Đan Tông của ngươi, lại cố tình một mình chạy đến Ma vực, bây giờ còn nói những lời ngon tiếng ngọt này để lừa ta, rốt cuộc là muốn làm gì?"
Nói đến chuyện chính, Tạ Vãn U không khỏi mím môi, nàng không biết nên bắt đầu từ đâu, lẩm bẩm nói: "Thật ra...... ta cũng không phải là một mình chạy đến Ma vực......"
Phong Nhiên Trú khẽ nhíu mày, đang định nói gì đó thì bất chợt thấy cổ áo Tạ Vãn U động đậy, một cái đầu mèo lông xù chui ra.
Con mèo kia híp mắt, vẫn còn vẻ mơ màng buồn ngủ, rõ ràng là vừa mới ngủ dậy, nó dùng móng vuốt bám vào cổ áo Tạ Vãn U, lim dim nhìn quanh, dọc theo vạt áo đen, ngẩng đầu nhìn Phong Nhiên Trú.
Lúc này, Phong Nhiên Trú đang che mắt Tạ Vãn U, khoảng cách với Tạ Vãn U rất gần.
Tất nhiên, khoảng cách với Tiểu Bạch cũng rất gần.
Trong chốc lát, một người, một đứa trẻ nhìn nhau chằm chằm.
Phong Nhiên Trú: "..."
Tiểu Bạch: "..."
Bỗng nhiên khuôn mặt của hồ ly thúc thúc xuất hiện trong tầm mắt, Tiểu Bạch rõ ràng bị giật mình, trừng mắt, ngay cả chút buồn ngủ cũng biến mất.
Đứa trẻ nhất thời không hiểu nổi tại sao hồ ly thúc thúc đã biến mất từ lâu lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Hơn nữa, hồ ly thúc thúc này trông rất kỳ lạ, không chỉ mất đi đôi tai hồ ly và đuôi hồ ly, trên đầu còn mọc thêm một cặp sừng, trên mặt có những đường vân màu đen, cả người đều trở nên kỳ dị.
Nó vô thức nghĩ mình vẫn đang mơ, vì chỉ có trong mơ mới xuất hiện hồ ly thúc thúc kỳ lạ như vậy.
Tạ Chước Tinh mơ màng nghĩ, hóa ra là đang mơ.
Nó ngẩng đầu lên thấy hồ ly thúc thúc che mắt nương, không biết định làm gì với nương, nó lập tức tỉnh táo, cả người trở nên tức giận, dùng hết sức hét lớn với Phong Nhiên Trú: "Hồ ly thúc thúc xấu xa! Không được bắt nạt nương!"
Hồ ly thúc thúc đáng ghét, ngay cả trong mơ cũng dám bắt nạt nương!
Nếu bây giờ Tạ Chước Tinh có sức lực, chắc chắn sẽ lao tới cắn hồ ly thúc thúc một miếng!
Bị đứa trẻ tức giận trừng mắt, Phong Nhiên Trú cuối cùng buông tay che mắt Tạ Vãn U, tiện thể thu hồi còng tay đang còng vào cổ tay Tạ Vãn U - nếu để đứa trẻ này nhìn thấy, e là tai hắn sẽ không được yên.
Phong Nhiên Trú nhíu mày nhìn Tạ Vãn U: "Ma vực nguy hiểm như vậy, sao ngươi lại mang nó đến đây?"
Tạ Vãn U im lặng.
Về việc Phong Nhiên Trú có biết Tiểu Bạch là con trai ruột của mình hay không, Tạ Vãn U cũng không chắc lắm.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại, thậm chí Phong Nhiên Trú còn chán ghét việc mình nhìn hắn nhiều thêm một chút, nếu biết giữa bọn họ có một đứa con... không biết sẽ có bao nhiêu bóng ma trong lòng.
Tạ Vãn U khựng lại, bế Tiểu Bạch vào trong lòng, cảm thấy cổ họng có hơi khô khốc.
Phong Nhiên Trú sẽ phản ứng như thế nào, Tạ Vãn U không thể đoán trước, nhưng tình hình hiện tại đã không cho phép nàng lùi bước nữa rồi, nàng chỉ có thể chọn cách liều lĩnh.
Tạ Vãn U hít một hơi thật sâu, khẽ nói: "Ta đến Ma Vực... là để tìm cha của Tiểu Bạch."
Đôi mắt Phong Nhiên Trú đột nhiên mở to.
Tạ Vãn U cắn môi, sờ đến cổ Tiểu Bạch, tháo sợi dây chuyền xuống.
Chính là sợi dây chuyền mà vài năm trước, nguyên chủ đã lấy trộm của Ma Tôn.
Rõ ràng là vật chứng phạm tội, nhưng đến thời điểm này... ngược lại lại trở thành một vật tín vật.
Tạ Vãn U cầm sợi dây chuyền trên tay, do dự một lúc, đưa sợi dây chuyền trong tay cho Phong Nhiên Trú, trên mặt có một loại thoải mái khi nói ra sự thật: "Cái này, trả lại cho ngươi."