Nghĩ đến lúc mới xuyên không, nàng đã quyết định phải tránh xa Ma Tôn, nào ngờ được có lúc mình sẽ chủ động tìm đến để tự sát.
Thật đúng là thế sự vô thường.
Bây giờ thanh kiếm Damocles* trên đầu cuối cùng cũng rơi xuống, tảng đá đè nặng trong lòng nàng hình như cũng rơi xuống theo.
*“Thanh gươm của Damocles” là một thuật ngữ thường được người phương Tây sử dụng để chỉ một hiểm nguy hoặc một phán quyết đang cận kề
Nàng không còn phải lo lắng về hậu quả khi Ma Tôn biết chuyện này nữa, vì rất nhanh thôi, Phong Nhiên Trú trước mặt sẽ cho nàng câu trả lời.
Phong Nhiên Trú nhìn sợi dây chuyền quen thuộc, không đưa tay ra đón lấy, im lặng một lúc, lúc ngước mắt nhìn Tạ Vãn U, đôi mắt xám xanh hẹp dài của hắn đã mang theo vài phần ý vị khó hiểu.
Hắn nhìn chằm chằm Tạ Vãn U, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tối hôm đó... là ngươi?"
"Là ta." Tạ Vãn U thở dài trong lòng, nghe giọng điệu này, có lẽ hôm nay sẽ không được yên ổn.
Thấy nàng còn dám thừa nhận, Phong Nhiên Trú tức đến bật cười, ánh mắt chuyển hướng, nhìn đứa trẻ đã mất đi dây chuyền che giấu, để lộ chiếc sừng nhỏ màu đỏ sẫm: "Còn nó --"
Tạ Vãn U im lặng một lúc: "Ừ, là ta sinh ra."
Sau khi Tạ Vãn U nói ra câu này, bầu không khí trong kiệu như ngưng đọng lại.
Phong Nhiên Trú nhìn chằm chằm vào mặt Tạ Vãn U, về thân thế của Tạ Tiểu Bạch, trước đây chỉ là phỏng đoán của hắn, hoàn toàn không giống với việc Tạ Vãn U thừa nhận.
Tiểu Bạch, vậy mà lại thực sự là hậu duệ của hắn...
Trong khoảnh khắc, lòng Phong Nhiên Trú như biển dậy sóng, có vô số câu hỏi muốn chất vấn Tạ Vãn U, nhưng vì kiêng kỵ đứa trẻ đang ở đó, nên hắn không mở miệng nói thẳng.
Hắn nhìn vào trong lòng Tạ Vãn U, Tiểu Bạch đang cảnh giác nhìn hắn, như thể lúc nào cũng sẵn sàng lao tới cắn hắn một miếng.
Phong Nhiên Trú không muốn nói những chuyện này trước mặt đứa trẻ, đành phải nhẫn nhịn ngồi xuống một bên, nhắm mắt nói: "Trở về Ma cung rồi tính sổ với ngươi."
Tạ Vãn U biết hắn nể mặt Tiểu Bạch nên mới tạm thời nhẫn nhịn, nàng cũng không muốn nói nhiều, xoa đầu Tiểu Bạch, cũng im lặng không nói.
Hồ ly thúc thúc và nương không nói gì nữa, Tạ Chước Tinh nhìn nương, lại nhìn hồ ly thúc thúc, không khỏi nghiêng đầu, đầy đầu đều là dấu chấm hỏi: "???"
Đuôi của nó khẽ động đậy, nhìn Tạ Vãn U, lo lắng nói: "Nương, trên đầu hồ ly thúc thúc mọc thứ kỳ lạ, chắc chắn là hắn sắp biến thành yêu quái đáng sợ rồi - chúng ta mau chạy đi!"
Nhóc con của mình lại sỉ vả Phong Nhiên Trú như vậy, dù Tạ Vãn U có nhiều tâm sự cũng không nhịn được mỉm cười, cũng nhỏ giọng nói với nó: "Thực ra hắn vẫn luôn có sừng, chỉ là trước đây giấu đi thôi - giống như Tiểu Bạch dùng dây chuyền giấu sừng vậy."
Tạ Chước Tinh nghe không hiểu, ngơ ngác nhìn Phong Nhiên Trú, lắc đầu, tiếp tục thì thầm: "Không đúng! Hồ ly thúc thúc này không có cái đuôi lớn mà nương thích, chắc chắn là giả!"
Phong Nhiên Trú cười lạnh: "Nương con thích... đuôi lớn?"
Tạ Vãn U không ngờ lại bị con của mình đâm sau lưng, ngượng ngùng ho một tiếng: "Khụ! Trẻ con nói chuyện không biết suy nghĩ!"
Phong Nhiên Trú liếc nàng một cái, đưa tay về phía đứa trẻ: "Qua đây."
Tạ Chước Tinh không để ý đến bàn tay của hắn, kiêu ngạo ưỡn ngực: "Hồ ly thúc thúc giả mạo, ngươi nhất định muốn lừa Tiểu Bạch đi ăn thịt đúng không? Tiểu Bạch sẽ không mắc lừa đâu!"
".. Ai là giả?" Mặt Phong Nhiên Trú tối sầm lại, nhìn Tạ Vãn U, cười lạnh nói: "Ngươi nói cho nó biết, ta có phải là thật không."
Tạ Vãn U đành phải thì thầm vào tai đứa trẻ: "Tiểu Bạch, hắn là hồ ly thúc thúc thật sự."
Tạ Chước Tinh không tin, nói rành rọt: "Nhưng Tiểu Bạch đang nằm mơ, hồ ly trong mơ chắc chắn là giả mà..."
"Bây giờ không phải đang nằm mơ," Tạ Vãn U khẽ cắn vành tai của nó: "Tiểu Bạch ngốc nghếch, đau không?"
Tạ Tiểu Bạch lập tức ngây ngốc, ngơ ngác nhìn Phong Nhiên Trú đối diện.
Phong Nhiên Trú thấy dáng vẻ ngốc nghếch của nó, cơn tức giận không hiểu sao lại tan biến, hắn suy nghĩ một chút, cố ý vẫy tay với nó: "Là cha, mau đến đây với cha."
Tạ Chước Tinh há hốc mồm.
Một tiếng ầm vang lên.
Thế giới của đứa trẻ đột nhiên sụp đổ.
—
Tạ Chước Tinh hoàn toàn không hiểu tại sao hồ ly thúc thúc làm chuyện xấu rồi bỏ đi lại đột nhiên xuất hiện.
Nó cũng không hiểu tại sao hồ ly thúc thúc lại tự xưng là cha của nó.
Cha nó không phải không có khuôn mặt sao?
Sao cha lại có thể là hồ ly thúc thúc này được?
Đầu óc nhỏ bé của đứa trẻ không nghĩ ra được những vấn đề này, hoàn toàn choáng váng.
Tạ Chước Tinh mở to mắt nhìn Phong Nhiên Trú một lúc, ôm hy vọng cuối cùng, ngẩng đầu lên hỏi nương: "Nương ơi, thúc thúc này thực sự là... cha của Tiểu Bạch sao?"
Tạ Vãn U nhìn đôi mắt đầy hy vọng của Tiểu Bạch, rất không đành lòng phá vỡ ảo tưởng cuối cùng của đứa trẻ: "Đúng vậy... hắn là cha con."
Gần như ngay lập tức, lông trên người Tạ Chước Tinh dựng đứng hết cả lên.
Nó chỉ biết cha mình không có khuôn mặt, trông rất đáng sợ, nếu không thì nương nó đã không ghét cha nó như vậy.
Nhưng "người cha" trước mặt lại có khuôn mặt tuấn mỹ của hồ ly thúc thúc, toàn thân chỉ có đôi sừng nhọn trên đầu là phù hợp với hình dung đáng sợ của nó về "người cha".
Vì vậy, Tạ Chước Tinh chỉ nghĩ đến một khả năng.
Đó là "người cha" của nó không có khuôn mặt, nên đã ăn cắp khuôn mặt của hồ ly thúc thúc, gắn lên mặt mình!
Thật là quá đáng sợ!
Tạ Chước Tinh vô cùng kinh ngạc, không biết lấy sức mạnh từ đâu, nó nhanh chóng chui vào khe hở giữa lưng Tạ Vãn U và đệm mềm.
"Tiểu Bạch?" Tạ Vãn U vội vàng quay lại, nhìn thấy Tiểu Bạch căng thẳng núp sau lưng nàng, thân hình nhỏ bé cúi thấp, đồng tử đột nhiên giãn ra, tai cũng cụp xuống thành tai máy bay, toàn bộ thân thể chuẩn bị tấn công - đây là tư thế tấn công cực kỳ hiếm thấy.