Phong Nhiên Trú vốn định trêu chọc nó, thấy nhóc con đột nhiên lộ ra tư thế này, không khỏi nhíu mày: "Sao thế?"
Nói xong, hắn đưa tay ra với đứa trẻ sau lưng Tạ Vãn U.
Thấy bàn tay hắn tiến về phía mình, tai của Tiểu Bạch lập tức cụp xuống nghiêm trọng hơn, lưng cong lên dựng đứng một vòng lông, vừa lùi về phía sau, vừa cảnh cáo nhe răng với hắn, dữ tợn vô cùng.
Phong Nhiên Trú bị đứa trẻ nhe răng mà không hiểu đầu đuôi: "?"
Hắn thu tay lại, phát hiện đứa trẻ làm như không quen biết mình, nhìn hắn bằng ánh mắt cảnh giác và xa lạ, thậm chí còn có chút sợ hãi, không khỏi im lặng: "..."
Lần trước ánh mắt cảnh giác và xa lạ như thế này xuất hiện là khi hắn từ hình dạng hồ ly biến thành hình người, đứa trẻ không nhận ra hắn.
Tạ Vãn U cũng là lần đầu tiên thấy Tiểu Bạch nhe răng với ai đó, không khỏi sửng sốt, vội vàng vuốt ve lông xoa dịu đứa trẻ: "Tiểu Bạch làm sao vậy? Không sao đâu, không sợ không sợ."
Phong Nhiên Trú vừa tức vừa buồn cười, dùng ngón tay chỉ vào nó, không biết nên nói gì: "Mới mấy ngày không gặp, sao nhanh vậy đã không nhận ra ta rồi?"
"?" Tạ Chước Tinh vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn.
Đã trộm khuôn mặt của hồ ly thúc thúc, còn muốn giả làm hồ ly thúc thúc để thân thiết với nó, nó mới không để cho "cha" biết trộm khuôn mặt này lừa gạt được!
Phong Nhiên Trú cũng không hiểu vật nhỏ này đang nghĩ gì, tay vừa đến gần nó, nó đã thở phì phò với mình, không còn cách nào khác, hắn đành phải giống như trước đây, mặt mày khó chịu đưa mấy ngón tay cho nó ngửi.
Tạ Chước Tinh dùng chân trước bám chặt vào tấm đệm mềm bên dưới, cảnh giác nhìn chằm chằm vào bàn tay hắn đưa tới, mũi khẽ động, ngửi thật lâu, ngửi thấy mùi quen thuộc, lúc này mới do dự thu lại tư thế tấn công, bộ lông dựng đứng trên sống lưng cũng xẹp xuống.
Tạ Chước Tinh cẩn thận thò đầu ra từ sau lưng Tạ Vãn U, tai vểnh lên, đầy vẻ nghi ngờ nhìn Phong Nhiên Trú ở đối diện.
Thật kỳ lạ, hình như đúng là mùi của hồ ly thúc thúc...
Phong Nhiên Trú thấy nó thò đầu thò cổ nhìn mình, ánh mắt xa lạ đã mất đi đôi chút, muốn đến gần nhưng không dám, vô cùng nhát gan, bỗng nhiên hắn muốn túm lấy nó xoa bóp một phen, lắc hết nước trong não nó ra.
Hắn nhàn nhã hỏi: "Thế nào?"
Tạ Chước Tinh sợ hãi liếc nhìn hắn, co rúm lại sau lưng nương nghi ngờ cuộc sống, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhưng không phải cha không có khuôn mặt sao? Cha không thể có khuôn mặt của hồ ly thúc thúc được..."
"Nói bậy bạ gì thế." Phong Nhiên Trú phản ứng lại, tức giận trừng mắt nhìn Tạ Vãn U: "Là ngươi nói với Tiểu Bạch, nói cha nó không có khuôn mặt sao?"
"..." Khóe miệng Tạ Vãn U giật giật, cuối cùng cũng hiểu được lý do tại sao đứa trẻ lại có một loạt hành vi bất thường như vậy.
Có lẽ nguyên chủ đã nói xấu Phong Nhiên Trú với Tiểu Bạch, đại khái là những lời như "không có mặt mũi (không biết xấu hổ)", không biết vì sao, Tiểu Bạch lại hiểu thành "không có khuôn mặt."
"Cha" không có khuôn mặt, đột nhiên lại có khuôn mặt của hồ ly thúc thúc, trong mắt vật nhỏ, tự nhiên sẽ trở nên đáng sợ gấp đôi.
Hiểu được nguyên do, mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết.
Tạ Vãn U bế Tiểu Bạch đang trốn sau lưng lên, ho nhẹ một tiếng, giải thích với nó: "Hồ ly thúc thúc chính là cha của Tiểu Bạch, trước đây nương không nhận ra, là vì nương cũng không nhớ rõ dáng vẻ của cha Tiểu Bạch."
Tạ Chước Tinh lén nhìn sang hồ ly thúc thúc bên cạnh, nghi ngờ hỏi: "Nhưng... tại sao nương lại không nhớ rõ dáng vẻ của cha chứ?"
Nhắc đến chuyện tối hôm đó trước mặt Phong Nhiên Trú, Tạ Vãn U khá ngượng ngùng, giọng nói ngày càng nhỏ: ".. Vì lúc đó trời quá tối, nương không nhìn rõ, cho nên khi nói với Tiểu Bạch, có thể đã nói sai ở đâu đó, không phải là cha không có khuôn mặt, mà là không nhìn rõ khuôn mặt."
Lúc này Tạ Chước Tinh mới hiểu ra: "Cho nên nương cũng là bây giờ mới phát hiện ra, cha của Tiểu Bạch chính là hồ ly thúc thúc?"
Tạ Vãn U gật đầu qua loa, tiếp tục giải thích với vật nhỏ: "Hồ ly thúc thúc vốn ở Ma giới, bây giờ chúng ta đến Ma giới, tự nhiên sẽ nhìn thấy thúc ấy—— Tiểu Bạch yên tâm, thúc ấy thực sự không phải yêu quái biến thành cha giả đâu!"
Cho nên người đối diện kia là hồ ly thúc thúc thật... cũng là cha thật?
Tạ Chước Tinh ngây ngốc lắng nghe, thỉnh thoảng lại nghi ngờ liếc nhìn Phong Nhiên Trú, Phong Nhiên Trú cố ý quay mặt đi, không thèm nhìn nó.
Vậy mà tưởng hắn là người giả.
Ngốc chết đi được.
Tạ Chước Tinh nghe xong lời giải thích của Tạ Vãn U, rối rắm lắc lắc đầu đuôi, mới thử giơ chân trước ra với Phong Nhiên Trú: "Hồ ly thúc thúc, bế bế ~"
"Vừa nãy còn đe dọa ta, bây giờ biết đòi ta bế rồi à?" Phong Nhiên Trú nói một câu, cuối cùng vẫn mặt lạnh đưa tay ra, từ tay Tạ Vãn U đón lấy nó, vừa mới tiếp nhận đã nhận ra có gì đó không ổn: "Sao lại nhẹ đi nhiều thế?"
Tạ Chước Tinh vừa được hắn ôm vào lòng, liền bắt đầu ngửi khắp người hắn, từ tay áo ngửi đến vạt áo, thậm chí còn muốn chui vào cổ áo hắn, ngửi thật kỹ.
Phong Nhiên Trú nâng mông nhỏ của nó lên, nhíu mày giữ chặt nó, nhẹ giọng quát: "Ngoan ngoãn một chút."
Tạ Chước Tinh giật giật tai, ngẩng đầu nhìn cằm hắn: "Thúc thực sự là hồ ly thúc thúc à..."
"Ta không phải hồ ly thúc thúc." Phong Nhiên Trú âm dương quái khí nói: "Ta là cha con, gọi cha."
Tạ Vãn U không kịp đề phòng phun ra: "Phụt ——"
Hắn cũng chấp nhận quá nhanh rồi đi! Còn vô cùng lý lẽ chính đáng bắt Tiểu Bạch nhận cha, Tạ Vãn U thực sự bị cảnh tượng này chọc cười.
Phong Nhiên Trú trừng mắt nhìn nàng, nhìn về đứa nhỏ trong tay.
Đứa nhỏ hiển nhiên cũng bị lời hắn nói làm cho sững sờ, ánh mắt láo liên, hình như đang do dự có nên gọi hắn như vậy hay không, nhưng sau đó nó không biết nhớ ra điều gì, lại trở nên tức giận, lớn tiếng từ chối: "Không muốn!"