Phong Nhiên Trú hứng thú: "Tại sao?"
Tạ Chước Tinh nghiêm mặt, kể tội của hồ ly thúc thúc: “Hồ ly thúc thúc bắt nạt nương, nhốt nương lại, còn trộm đồ của tông chủ gia gia, thực sự là một kẻ xấu xa! Tiểu Bạch không nên tiếp tục qua lại với hồ ly thúc thúc!"
Nói xong, nó quay lưng lại với Phong Nhiên Trú, chỉ để lại cho Phong Nhiên Trú một bóng lưng nhỏ phồng lên vì tức giận.
Phong Nhiên Trú: “...”
Suy nghĩ của đứa trẻ này đúng là vận chuyển rất nhanh, vừa mới đòi ôm, giờ lại gọi hắn là kẻ xấu xa, quyết không thèm để ý tới hắn nữa. Phong Nhiên Trú nhấc nó lên: "Thật sự không để ý tới ta nữa sao?"
Tạ Chước Tinh dùng bóng lưng tròn xoe như bánh bao thể hiện quyết tâm kiên định của mình: "Hừm!"
Phong Nhiên Trú không nhịn được mà mỉm cười, để đối phó với vật nhỏ này, đương nhiên hắn có vô số biện pháp, nhưng hiện tại hắn còn có chuyện muốn hỏi Tạ Vãn U, nên tạm thời đè nén những suy nghĩ đó xuống.
Hắn thăm dò cơ thể của đứa bé, càng khẳng định thêm suy đoán của mình, ngẩng đầu nhìn Tạ Vãn U, ánh mắt hơi tối sầm lại: "Huyết mạch của nó đã được mở ra?"
Quả nhiên hắn biết chuyện này, trong lòng Tạ Vãn U hơi yên tâm, gật đầu nói: "Đúng vậy, ngay năm ngày trước."
Nghĩ một chút, Phong Nhiên Trú đã hiểu ra tại sao Tạ Vãn U lại không quản ngại đường xá xa xôi mà mang Tiểu Bạch đến Ma vực.
Phong Nhiên Trú nhìn Tiểu Bạch trong tay, trong lòng thật sự kinh ngạc thêm vài phần.
Tạ Vãn U đến Ma vực tìm hắn, không nghi ngờ gì nữa là đã mạo hiểm rất lớn, mặc là thân phận của hắn hay là sự nguy hiểm trong Ma vực, đều đủ để khiến bất kỳ ai cũng phải chùn bước... nhưng nàng vẫn đến.
Phong Nhiên Trú không ngờ, Tiểu Bạch trong lòng nàng lại chiếm một vị trí lớn như vậy.
Thấy Phong Nhiên Trú im lặng không nói, trái tim Tạ Vãn U chùng xuống, hốc mắt đỏ lên: "Thế nào, là... rất khó chữa sao?"
Phong Nhiên Trú thấy mắt nàng đỏ hoe, lộ ra vẻ yếu đuối hiếm thấy, không khỏi hơi sửng sốt.
Hắn không nói rõ cảm giác trong lòng mình là gì, cúi đầu nói: "Không đến mức đó, uống thuốc là có thể thuyên giảm."
Tạ Vãn U mím môi, truyền âm: ".. Không thể chữa khỏi sao?"
Phong Nhiên Trú chỉ nói: "Không thể."
Cổ họng Tạ Vãn U không khỏi có chút khô khốc, nhìn về phía Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch vẫn luôn lén lút dựng tai lắng nghe, nghe nói uống thuốc là không cần phải chết, không khỏi run rẩy đôi tai nhọn, muốn biết loại thuốc đó có đắng không, nhưng không chịu quay đầu nhìn hồ ly thúc thúc xấu xa kia, hơi xòe chân trước ra, nhỏ giọng hỏi: "Cũng là thuốc rất đắng sao?"
"Là thuốc, không đắng." Phong Nhiên Trú tức giận chọc vào gáy tròn của nó: "Không phải con không muốn để ý đến ta sao?"
Tạ Chước Tinh lập tức ngậm miệng, dịch ra ngoài.
Phong Nhiên Trú cố tình chọc nó, nó lại dịch đi, cho đến khi không trốn được nữa, nó đành ngẩng đầu cầu cứu Tạ Vãn U: "Nương ơi bế bế ~"
Tạ Vãn U cười cười, ôm nhóc con vào lòng, gãi cằm nó.
Tạ Chước Tinh nheo mắt, thỏa mãn nằm trong lòng nương kêu gừ gừ, đắc ý liếc nhìn Phong Nhiên Trú đối diện.
Phong Nhiên Trú khinh thường khẽ hừ một tiếng: "Ngu ngốc."
Tạ Chước Tinh lắc lắc đầu đuôi, đặt cằm lên cổ tay Tạ Vãn U, ngáp một cái nho nhỏ.
Nó lại buồn ngủ rồi.
Nhưng nó lại sợ thúc thúc hồ ly nhân lúc nó ngủ lại bắt nạt nương, nên cố chống lại cơn buồn ngủ không chịu ngủ, tai đều cụp xuống, Tạ Vãn U véo nhẹ đầu tai nó: "Ngủ đi, đợi Tiểu Bạch ngủ dậy, chúng ta sẽ đến nơi."
Tạ Chước Tinh buồn ngủ lắc đầu.
Không thể để thúc thúc hồ ly bắt nạt nương.
Tạ Vãn U bất lực, đành phải vuốt ve lông Tiểu Bạch.
Lúc họ đến gần Ma cung, Tạ Vãn U có thể cảm nhận rõ ràng, nhiệt độ xung quanh ngày càng cao.
Tạ Vãn U nhớ đến một chút kiến thức đã đọc trong sách - chịu ảnh hưởng của hỏa linh trên người thú hệ hỏa cấp cao, tất cả các hang ổ của thú hệ hỏa cấp cao, nhiệt độ bên trong hang ổ thường rất cao, mà khi chọn hang ổ, thú hệ hỏa cấp cao cũng sẽ thiên về chọn nơi cực nóng, vì loại hang ổ này đối với thú hệ hỏa cấp cao mới là hang ổ thoải mái nhất.
Theo mức độ của Phong Nhiên Trú, Ma cung của hắn hẳn là gần với Hỏa Diệm Sơn rồi...
Nếu ở giới tu chân, Tạ Vãn U có Băng linh lực vô tận hộ thể, đương nhiên không sợ nhiệt độ cao như vậy, nhưng ở Ma vực cằn cỗi linh khí, Tạ Vãn U phải không ngừng nuốt đan dược bổ sung linh lực, hiệu quả tản nhiệt khó tránh khỏi kém hơn rất nhiều.
Phong Nhiên Trú thấy Tạ Vãn U bắt đầu không ngừng nhét thuốc vào miệng, không khỏi nhíu mày: "Ngươi cũng bị bệnh sao?"
Tạ Vãn U lau mồ hôi trên trán, bất đắc dĩ nói: "Ma Tôn đại nhân, ta biết nóng mà."
Phong Nhiên Trú đánh giá nàng một lượt, hàm ý không rõ nói: "Xem ra, cho dù ta không ra tay với ngươi, chỉ nhốt ngươi ở Ma cung, chưa đầy một tháng, ngươi cũng sẽ bị nóng chết."
Tạ Vãn U: "..."
Cái miệng này của hắn thật độc.
Tạ Vãn U nghe mà tức giận, nhưng bây giờ đang ở trên địa bàn của hắn, lại không dám cãi lại, đành phải vén rèm lên, muốn ngắm cảnh bên ngoài để chuyển sự chú ý.
Liếc mắt nhìn, Tạ Vãn U sợ đến nỗi mắt mở to.
Không biết bọn họ đã đến đâu, nhìn ra xa, cả một vùng đều không có lấy một ngọn cỏ, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ bằng mắt thường hơi nóng bốc lên từ mặt đất.
Tạ Vãn U chỉ thò đầu ra nhìn thoáng qua, cảm thấy tóc mình sắp bắt đầu bốc cháy, vội rụt đầu lại, hồn vía lên mây mà ngồi trở lại.
Phong Nhiên Trú thong thả ung dung: "Ngươi thấy thế nào?"
Tạ Vãn U sờ mái tóc nóng hổi của mình, cười hỏi: "Ma Tôn đại nhân, xin hỏi phía trước có phải là Hỏa Diệm Sơn không?"
Phong Nhiên Trú từ tốn nói: "Không, đó là Thang Cốc, nơi mặt trời mọc."