Nàng ấy lập tức đờ đẫn, quay phắt sang Tạ Vãn U, đầu lưỡi như bị trói lại, giọng run rẩy hỏi: "Vị này không phải là... Ma Tôn chứ!"
Lạc Như Hi do dự, không biết có nên quỳ xuống hành lễ với Ma Tôn ngay tại chỗ hay không, nếu không quỳ, Ma Tôn có cho rằng nàng ấy bất kính không?
Tạ Vãn U ngơ ngác: "?"
Tạ Vãn U định giải thích, thì Huyền Du Đạo Nhân đột nhiên như nhận ra điều gì, không vui nói: "Ma Tôn gì cơ? Sao ngươi lại nhận nhầm ta là Ma Tôn, đồ nhi, ngươi và Ma Tôn rốt cuộc có quan hệ gì! Không lẽ tên mặt trắng đó chính là..."
Lạc Như Hi càng thêm kinh ngạc, không thể tin được: "Đồ nhi? Sao người này lại gọi muội là đồ nhi? Sư muội, từ bao giờ mà sư muội lại lén lút bái thêm một sư tôn nữa thế!"
Hai đợt tấn công liên tiếp khiến cho các đệ tử gác cổng gần như sụp đổ thế giới quan, mơ màng hỏi: "Ma Tôn gì cơ? Sư tôn gì cơ? Hôm nay ta đang mơ à?"
"..." Tạ Vãn U bị kẹp giữa ba người, thực sự là đau đầu vô cùng.
Chuyện phức tạp quá, nhất thời Tạ Vãn U không thể giải thích rõ ràng, thấy sư tỷ sắp cãi nhau với Huyền Du Đạo Nhân, vội vã chen vào giữa hai người, khẽ ho một tiếng: "Giờ không tiện giải thích, đợi gặp sư tôn rồi chúng ta cùng nói sau. Sư tỷ, sư tôn hiện giờ có ở tông môn không?"
Lạc Như Hi gật đầu, không vui nhìn Huyền Du Đạo Nhân sau lưng Tạ Vãn U: "Sư tôn vừa rồi đang thương lượng việc quan trọng với trưởng lão Đan Minh, bây giờ chúng ta qua đó, hẳn là vừa kết thúc, còn vị này..."
Tạ Vãn U vội giới thiệu: "Sư tỷ, đây là Huyền Du Đạo Nhân, cố giao của sư tôn."
"Huyền Du Đạo..." Lạc Như Hi theo bản năng lặp lại một lần, chưa đọc xong, sắc mặt đột nhiên thay đổi, kéo cổ Tạ Vãn U sang một bên, vô cùng kinh hãi truyền âm bí mật: "Sư muội, muội nói thật sao? Đây đúng là Huyền Du Đạo Nhân mà ta nghĩ đến - vị Luyện đan sư Thiên cấp nổi danh ngang hàng với sư tôn của chúng ta, còn là Quỷ thủ độc y dùng độc xuất thần nhập hóa đó sao?"
Tạ Vãn U bị nàng kéo cổ, vô tội gật đầu.
"Huyền Du Đại Sư không phải đã nhiều năm không rời khỏi Ma vực sao? Muội thế mà dụ được ông ấy ra ngoài!" Lạc Như Hi liếc mắt nhìn nam tử tuấn mỹ áo đỏ bên kia, mơ mơ màng màng: "Huyền Du Đại Sư rõ ràng cùng thế hệ với sư tôn, nhưng nhìn lại trẻ trung tuấn tú thế này, sao lại không giống như trong lời đồn?"
Tạ Vãn U cũng truyền âm bí mật: "Huyền Du Đại Sư tinh thông thuật thuật dưỡng nhan, cho nên mới như vậy."
Lúc này Lạc Như Hi mới vỡ lẽ, lại liếc nhìn Huyền Du Đạo Nhân, nàng ấy nuốt nước miếng: "Vừa rồi sư tỷ không biết sống chết thế nào mà còn nghi ngờ ông ấy nữa chứ, không biết ông ấy có hạ độc ta không, ta đột nhiên thấy hơi ngạt thở..."
"Ảo giác, ảo giác thôi..." Tạ Vãn U vỗ lưng Lạc Như Hi: "Hơn nữa, có sư tôn chúng ta ở đây, sợ gì chứ."
Lạc Như Hi vội vàng gật đầu, hít thở sâu mấy hơi.
Bên kia Huyền Du Đạo Nhân mất kiên nhẫn khoan tay: "Hai sư tỷ muội các người nói xong chưa, thì thào to nhỏ với nhau cái gì thế? Cũng nói cho bản tọa nghe với."
Lạc Như Hi quay người, cung kính hành lễ với Huyền Du Đạo Nhân: "Vãn bối có mắt không tròng, không biết Huyền Du Đại Sư đến thăm, vô lễ với đại sư, thất lễ thất lễ!"
Huyền Du Đạo Nhân hếch cằm, đánh giá nàng ấy một lượt: "Ngươi chính là đồ đệ thứ hai của Thẩm Thanh Sương?"
Vị Huyền Du Đại Sư này thế mà lại gọi thẳng tên của sư tôn! Lạc Như Hi thầm nghĩ, miệng thì cung kính dạ đúng.
Huyền Du Đạo Nhân hình như có chút hứng thú với nàng ấy, khoan tay bước tới, ôn hòa hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
Lạc Như Hi: "Ba... ba mươi bốn."
"Ồ, vẫn còn là một đứa bé." Huyền Du Đạo Nhân cảm thán một câu, lại hỏi: "Đã học qua bộ 《Độc lý huyền luận》 do bản tọa biên soạn chưa?"
Lạc Như Hi cẩn thận nói: "Đã học, 《Độc lý huyền luận》 của ngài dễ hiểu, sâu sắc, vãn bối học được không ít kiến thức."
Huyền Du Đạo Nhân rất hài lòng, vui vẻ tiếp tục hỏi: "Hiện tại là Luyện đan sư phẩm cấp gì?"
Huyền Du Đạo Nhân đột nhiên hỏi chi tiết như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì? Lạc Như Hi đổ mồ hôi tay: "Vãn bối sắp đột phá Thất phẩm Huyền cấp rồi ạ..."
Ánh mắt Huyền Du Đạo Nhân sáng lên, vươn tay nắm lấy vai Lạc Như Hi, cười sảng khoái: "Nha đầu, thiên phú của ngươi cũng không tệ, vậy bản tọa cũng cho ngươi một cơ hội làm đồ đệ của bản tọa đi!"
Lạc Như Hi bị Huyền Du Đạo Nhân nắm chặt vai, toàn thân cứng đờ, cả người như bị bắt cóc, khó khăn quay đầu sang nhìn Tạ Vãn U, dùng ánh mắt cầu cứu: Làm sao bây giờ! Sư muội mau cứu ta!
Bây giờ nàng ấy mới hiểu được tại sao Huyền Du Đạo Nhân lại gọi sư muội là đồ nhi.
Bởi vì vị Huyền Du Đạo Nhân đại danh đỉnh đỉnh này, ông ta thích thu đồ đệ khắp nơi, hơn nữa còn không có nguyên tắc! Đến cả đồ đệ của bạn cũ cũng muốn cướp!
Nàng ấy hoàn toàn không ngờ Huyền Du Đạo Nhân lại là kiểu người này!
Tạ Vãn U nhận được ánh mắt cầu cứu của sư tỷ, trong lòng cũng rất bất lực.
Từ lúc Huyền Du Đạo Nhân có hứng thú với sư tỷ, nàng đã biết, Huyền Du Đạo Nhân lại muốn cướp đồ đệ rồi.
Bất lực một lát, Tạ Vãn U cảm thấy có chút buồn cười, khẽ ho một tiếng, tiến lên giải vây: "Huyền Du Đạo Nhân, chúng ta vào nói chuyện trước đi... Bây giờ vẫn còn ở cửa."
Huyền Du Đạo Nhân liếc nhìn sang bên, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt nứt toác của người gác cổng.
Hình như lúc này ông ta mới nhận ra phát điên ở bên ngoài làm tổn hại đến hình tượng của mình, Huyền Du Đạo Nhân thu tay lại, nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ đạo mạo uy nghiêm, hơi nhếch cằm nói: "Đồ nhi ngoan, dẫn đường đi."