"..." Tạ Vãn U và Lạc Như Hi vẫn còn đang hoảng hồn nhìn nhau, không nói nên lời.
Dọc đường dẫn Huyền Du Đạo Nhân đi về hướng Ngọc Tiêu Điện, Tạ Vãn U và Lạc Như Hi thay nhau giới thiệu cho Huyền Du Đạo Nhân về kiến trúc trong tông, Huyền Du Đạo Nhân khoan tay đi, quan sát cảnh sắc bên trong Bích Tiêu Đan Tông, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại, nhìn thấy các đệ tử Bích Tiêu đi lại trên đường, ông ta luôn nhìn chăm chú thêm vài lần.
Ông ta nhìn đệ tử Bích Tiêu, đệ tử Bích Tiêu cũng tò mò nhìn ông ta.
Không lâu sau, cuối cùng cũng có tin tức tiểu sư muội trở về tông mang theo một vị tu sĩ áo đỏ tuấn tú.
Đáng tiếc ba người đi quá nhanh, các đệ tử Bích Tiêu còn chưa kịp chạy đến vây xem, bọn họ đã cùng nhau vào Ngọc Tiêu Điện.
Lúc đó, người của Đan Minh mới rời đi không lâu, Thẩm tông chủ đang ngồi trên ghế trong thư phòng uống trà, bỗng nghe thấy tiếng thông truyền bên ngoài, biết được tiểu đồ đệ của mình đi xa đến Ma Vực đã trở về, vội buông chén trà, bảo người vào.
Tạ Vãn U vào cửa, liền hành lễ với Thẩm tông chủ: "Sư tôn, đệ tử trở về rồi."
Thẩm tông chủ vội vàng đi ra khỏi bàn sách, tự tay đỡ nàng dậy, đánh giá tiểu đồ đệ một phen, thấy nàng trông còn ổn, không có dấu vết bị thương, vui vẻ cười nói: "Đứa bé ngoan, trở về là tốt rồi."
Tạ Vãn U mỉm cười, bỗng nhớ đến Huyền Du Đạo Nhân.
Nàng chỉ lo bái kiến sư tôn, vậy mà lại quên nói với sư tôn về chuyện của Huyền Du Đạo Nhân.
Tạ Vãn U vừa định mở miệng, đột nhiên khóe mắt lóe lên một bóng đỏ, đồng thời, bên tai truyền đến tiếng cười đắc ý của Huyền Du Đạo Nhân: "Ha ha ha! Thẩm Thanh Sương, không ngờ ngươi lại già đến thế này!"
Ngay sau đó, Tạ Vãn U nhìn thấy Huyền Du Đạo Nhân dùng một tay nắm lấy chòm râu bạc trắng của sư tôn mình, không những cười phá lên mà còn kéo mạnh, còn định dùng tay kia vuốt mái tóc bạc trắng của sư tôn mình, chế nhạo: "Chuyến này đến đúng rồi, nhìn ngươi già đến thế này, ta nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh mất!"
Tạ Vãn U nhìn Huyền Du Đạo Nhân hành động như một đứa bé, không khỏi hoảng hốt một trận.
Huyền Du Đạo Nhân thực sự chỉ nhỏ hơn sư tôn có ba tuổi thôi sao? Ông ta chỉ là trẻ ra về ngoại hình, không thể nào tuổi tâm lý cũng trẻ theo được đi…
May mà Thẩm tông chủ rất nhanh đã lấy lại tinh thần, lùi về phía sau một bước, đồng thời cau mày nói: "Bùi Thanh Nhiên, là ngươi sao?"
Huyền Du Đạo Nhân đắc ý, đang định tiếp tục chế giễu vẻ già nua của ông, Thẩm tông chủ nhìn ông ta một lúc, trước khi ông ta mở miệng, đột nhiên sắc mặt thay đổi, nghiêm giọng nói: "Không phải đã cảnh cáo ngươi rồi sao, thuật giữ nhan sắc của ngươi sẽ làm giảm tuổi thọ, tại sao ngươi vẫn dùng!"
Huyền Du Đạo Nhân không ngờ vừa gặp mặt bạn cũ nhiều năm không gặp, đã bị mắng cho một trận, sắc mặt cứng đờ, lắp bắp không biết nói gì, cứng cổ nói: "Chút độc đó là cái gì, không lẽ ta không thể tự giải được sao, còn cần ngươi nói?"
Sắc mặt Thẩm tông chủ rất khó coi, phất tay áo quay lưng đi, không muốn nhìn Huyền Du Đạo Nhân nữa.
Lúc này Tạ Vãn U và Lạc Như Hi cũng mới biết, hóa ra thuật giữ nhan sắc của Huyền Du Đạo Nhân có nhược điểm, sẽ làm giảm tuổi thọ, không khỏi nhìn nhau.
Huyền Du Đạo Nhân bị mất mặt, giọng điệu cũng trở nên rất tệ: "Thẩm Thanh Sương, ngươi có ý gì? Chúng ta nhiều năm không gặp, ngươi không uống rượu với ta cũng được, vừa đến đã làm mặt lạnh với ta?"
“Bích Tiêu Đan Tông này, ta không đến nữa!” Huyền Du Đạo Nhân tức giận nói xong, quay người định ra cửa, Tạ Vãn U vội vàng ngăn lại: “Huyền Du Đại Sư, sư tôn ta cũng chỉ lo cho sức khỏe của ngài nên mới quan tâm quá mức, đổi lại là người khác, sư tôn ta sẽ không thèm quan tâm đâu, ngài thấy đúng không?”
Huyền Du Đạo Nhân vẫn không vui: “Phải không? Hắn có ý đó sao!”
Thẩm tông chủ cuối cùng cũng quay người lại, nửa đùa nửa thật nói: “Tuổi tác đã cao rồi mà vẫn còn cãi nhau với hậu bối, thật không biết xấu hổ.”
Huyền Du Đạo Nhân hừ lạnh một tiếng, khoan tay ngồi xuống ghế ở bên cạnh.
Tạ Vãn U cũng hiểu Huyền Du Đạo Nhân một chút, biết lúc này chỉ cần đợi Huyền Du Đạo Nhân tự hết giận, nên nàng bước tới, trước tiên là báo cáo với sư tôn về những chuyện đã xảy ra ở Ma vực.
Từ lúc bước vào Ma vực, cho đến khi vô tình đi vào rừng Ma thú, rồi phá hủy sào huyệt của Luyện đan sư nhập ma…
Huyền Du Đạo Nhân dựng tai lắng nghe, nghe đến Luyện đan sư nhập ma thì bỗng nhiên hiểu ra, liền chen ngang: “Khoan đã, hóa ra hôm đó Ma Tôn đột nhiên đến động Phạm Ma, tu sĩ Tiên đạo bị bắt chính là ngươi! Lúc đó chuyện này trở nên rất ầm ĩ, không ngờ người trong cuộc lại ở ngay bên cạnh ta!”
Thẩm tông chủ sửng sốt: “Ma Tôn? Vãn U, con từng bị Ma Tôn bắt đi sao?”
Huyền Du Đạo Nhân cũng có phần khó tin, xuýt xoa nói: “Đúng vậy, tiểu đồ đệ của ngươi đúng là lợi hại, không chỉ có con với Ma Tôn mà còn có thể ôm eo hắn, bảo hắn phối hợp diễn kịch, lừa ta quay mòng mòng.”
Lạc Như Hi chấn động, dùng khuỷu tay chọc Tạ Vãn U, nháy mắt ra hiệu, không phải bảo là người lạ sao? Sao tiến triển nhanh thế?
Thẩm tông chủ cũng có chút ngẩn người, ông chỉ biết tiểu đồ đệ của mình năm đó bị Ma tu của Ma vực bắt nạt, mới sinh ra Tiểu Bạch, nhưng ông hoàn toàn không ngờ người đó lại là Ma Tôn.
Bị ba ánh mắt nhìn chằm chằm, Tạ Vãn U vô cùng ngượng ngùng: “…”
Thẩm tông chủ nhận ra sự không tự nhiên của tiểu đồ đệ, liền chuyển chủ đề kịp thời: “Sau đó thì sao, con trốn thoát khỏi tay hắn như thế nào?”
“Trốn thoát?” Huyền Du Đạo Nhân cười khẩy, khoanh chân tiếp tục chen ngang: “Gần đây, Ma Tôn ngày nào cũng đưa nàng đến phủ ta, rồi đúng giờ đón nàng về, hôm nay Vãn U muốn về Bích Tiêu Đan Tông, Ma Tôn còn đích thân đưa nàng đến bên cạnh trận pháp truyền tống nữa cơ, như thế này còn cần phải trốn sao?”