Lần này đến lượt Tạ Vãn U lắp bắp hỏi: "Ngươi... ngươi đang làm gì?
"Có phải cố ý không, ta đột nhiên thấy vấn đề này không sao cả.” Phong Nhiên Trú quỷ dị nói bên tai nàng: "Nếu ngươi muốn, ta cũng không ngại làm lại một lần nữa..."
Hắn đang nói đùa đi, da đầu Tạ Vãn U tê dại, không hiểu sao thái độ của hắn lại đột nhiên thay đổi, cẩn thận nói: "Ta thấy... không ổn lắm."
"Ngươi không phải rất muốn nhìn ta sao?" Giọng nói của Phong Nhiên Trú mang theo một chút dụ hoặc, cũng lộ ra vẻ mơ hồ bất thường: "Còn mấy canh giờ nữa mới đến sáng."
Tạ Vãn U cảm thấy hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào gáy mình, nổi hết cả da gà.
Phong Nhiên Trú bị làm sao vậy.
Đây tuyệt đối không phải biểu hiện bình thường của hắn!
Tạ Vãn U cố gắng giảng đạo lý với hắn: "Bây giờ ngươi hơi không bình thường, bình tĩnh lại rồi chúng ta nói chuyện, được không?"
Phong Nhiên Trú không nói gì, vẫn ấn nàng xuống, giống như đang tuần tra lãnh địa của mình, cẩn thận ngửi trên người nàng một lát, đột nhiên nói: "Trên người ngươi…có dấu ấn ta để lại."
Quá kỳ lạ, toàn thân Tạ Vãn U cứng đờ, cảm thấy mình giống như một con mồi bị thú dữ đè dưới bàn chân chờ đợi xé xác nuốt trọn, con mồi giãy giụa hấp hối, còn con thú dữ thì đang từ tốn lựa chọn nên ăn từ đâu.
Cuối cùng, tóc sau gáy nàng bị kéo sang một bên, hơi thở nóng bỏng phả lên làn da sau gáy.
Trong nháy mắt Tạ Vãn U nhận ra điều gì đó, bắt đầu vùng vẫy kịch liệt, nhưng hành động này giống như chọc giận người đằng sau, ngay sau đó, gáy nàng đau nhói.
Tạ Vãn U đau đến mức suýt thì bật khóc, vừa phát ra một chút tiếng động đã bị người đằng sau bịt miệng lại.
Tạ Vãn U lập tức cắn Phong Nhiên Trú một cái.
Phong Nhiên Trú giống như đang cười khẽ, trả thù bằng cách cắn lại sau gáy nàng, lần này có thể nói là thương tích chồng chất, Tạ Vãn U hít một hơi thật sâu, cơ thể không kiểm soát được mà bắt đầu run rẩy.
Nàng đột nhiên nhớ ra, những loài động vật họ mèo lớn như hổ, lúc giao phối, sẽ cắn vào gáy của con cái.
Lúc này, cơn đau ở gáy hình như trùng khớp với cái đêm nhiều năm trước, Tạ Vãn U còn mơ hồ nhớ ra sau khi bị cắn vào cổ sẽ xảy ra chuyện gì, vội vàng liên tục gọi: "Phong Nhiên Trú, Phong Nhiên Trú - ngươi tỉnh táo lại đi!"
Nàng vừa hét lên, Phong Nhiên Trú đã buông gáy và hai tay nàng ra, chuyển sang bóp eo nàng, cởi thắt lưng.
Tạ Vãn U không kịp ngăn cản hắn, nhân lúc tay còn có thể cử động, vội vàng lấy kim châm bạc trong túi càn khôn ra, định nhắm đúng thời cơ đâm vào huyệt đạo của hắn, đâm cho hắn tỉnh táo.
Do dây lưng bị cởi ra, Tạ Vãn U rất muốn chạy trốn nhưng Phong Nhiên Trú hiện tại như vậy, nàng sợ chỉ cần mình cử động, Phong Nhiên Trú sẽ dùng dây lưng trói tay nàng lại, đến lúc đó nàng sẽ không có cơ hội châm cứu.
Để giảm bớt cảnh giác của hắn, Tạ Vãn U cố nhịn không động đậy, người phía sau hình như rất hài lòng với sự ngoan ngoãn của nàng, nới lỏng sự khống chế đối với nàng một chút.
Tạ Vãn U nhân cơ hội đề nghị muốn nhìn mặt hắn, hắn dừng lại một lát, lật Tạ Vãn U lại.
Lúc này Tạ Vãn U mới nhìn rõ Phong Nhiên Trú bây giờ trông như thế nào.
Đôi mắt xanh xám của hắn đã chuyển sang màu đỏ như máu, đuôi mắt ửng đỏ quyến rũ, rõ ràng là một vẻ bất thường cực kỳ không tỉnh táo.
Tạ Vãn U thử giơ tay ra, hắn lập tức nheo mắt lại, lộ ra vẻ đề phòng.
Tạ Vãn U đành đổi thành chạm vào nốt ruồi nhỏ dưới môi hắn, hắn không cho chạm, rất nhanh đã đè tay Tạ Vãn U xuống.
Phong Nhiên Trú chống tay lên người Tạ Vãn U, dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn nàng chăm chú một lúc: "Nàng biết không, Tiểu Bạch nói ngực nàng rất mềm."
Tạ Vãn U há miệng, còn chưa kịp nói gì, đã thấy người trên người mình cúi đầu xuống...
Tạ Vãn U hơi thở hỗn loạn, không khỏi quay mặt đi.
Không lâu sau, Phong Nhiên Trú mới ngẩng đầu lên, lần này, nơi hắn nhìn chằm chằm chuyển sang đôi môi Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U nhìn hắn cúi người xuống, hơi thở dần dần hòa vào nhau, cũng cảm thấy như đang chìm vào một giấc mơ nào đó.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Phong Nhiên Trú, hơi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng mút nốt ruồi dưới môi hắn.
Cảnh tượng trong hiện thực và trong mộng đan xen, Phong Nhiên Trú không khỏi có chút thất thần.
Ngay lúc này, ngón tay Tạ Vãn U kẹp chặt cây kim bạc đột nhiên đâm vào huyệt đạo của hắn, Phong Nhiên Trú phát ra tiếng rên ở cổ họng, toàn thân run lên, màu đỏ trong mắt nhanh chóng tan biến, lúc mở mắt ra, trong mắt đã không còn sự hỗn loạn, lấy lại được chút tỉnh táo.
Tạ Vãn U vội vàng đẩy vai hắn: "Tỉnh lại đi..."
Nghe thấy giọng nói của Tạ Vãn U, cuối cùng ánh mắt Phong Nhiên Trú cũng tập trung trở lại vào nàng, khả năng nhìn đêm của hắn rất tốt, vì vậy có thể nhìn rõ hoàn toàn dáng vẻ của Tạ Vãn U bên dưới.
Tóc đen của nàng xõa tung trên giường, quần áo cũng như cánh hoa bung ra, trên bờ vai trắng như tuyết có những đốm máu.
Nhìn thấy những vết máu đó, Phong Nhiên Trú mới chậm chạp cảm nhận được mùi máu tanh trong khoang miệng - da sau gáy của Tạ Vãn U đã bị hắn cắn rách.
Tạ Vãn U hẳn là bị cắn đau, trong mắt còn lấp lánh nước, đôi môi đỏ nhạt cũng mím chặt, tuy nhiên, dù bị hắn khống chế, rơi vào cảnh ngộ như vậy, vẻ mặt nàng vẫn điềm tĩnh, không hề lộ vẻ luống cuống, lúc nhìn hắn, thậm chí trong mắt còn mang theo sự thăm dò.
Phong Nhiên Trú đột nhiên cảm thấy răng mình càng ngứa ngáy hơn.
Muốn phá vỡ sự bình tĩnh của nàng.
Muốn nhìn thấy nàng lộ ra vẻ hoảng loạn.
Tạ Vãn U thấy hắn không phản ứng gì, ánh mắt cứ nhìn mình chằm chằm, vẫn không có ý định buông tha mình, liền muốn tự mình chống tay ngồi dậy, không ngờ vừa động đậy, Phong Nhiên Trú lại đè nàng xuống.