Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 324

Chương 324 -
Chương 324 -

Tạ Vãn U kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền thấy cổ họng Phong Nhiên Trú hơi chuyển động, tiếng thở lại trở nên nặng nề, đột nhiên nhắm mắt cau mày, đứng phắt dậy.

Cân nặng trên người biến mất, Tạ Vãn U thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy Phong Nhiên Trú xuống giường, đang do dự không biết có nên nói gì không, nhưng giây tiếp theo, bóng dáng Phong Nhiên Trú lóe lên, biến mất trong bóng tối.

Tạ Vãn U ngồi dậy, kéo quần áo lại, đột nhiên khẽ rít một tiếng, sờ vào sau gáy, rồi đưa ngón tay ra trước mắt, quả nhiên thấy có máu.

Có thể thấy Phong Nhiên Trú vừa rồi đã cắn mạnh đến mức nào.

Tạ Vãn U thở ra một hơi, lấy thuốc trị thương trong túi càn khôn ra, nhịn đau bôi lên người mình, sau đó nhặt dây lưng trên mặt đất lên, chỉnh lại quần áo đang xộc xệch, mò mẫm đi đến cửa, thử đẩy cửa ra.

May là cửa không khóa, Tạ Vãn U bước ra ngoài, cả người đều bình tĩnh lại.

Vừa rồi rõ ràng Phong Nhiên Trú đã bị mất kiểm soát, nàng vẫn chưa rõ nguyên nhân là gì, nếu là vấn đề huyết mạch, nàng phải đi hỏi rõ ràng, chỉ khi hiểu rõ căn bệnh này còn có những triệu chứng nào nữa, mới có thể kê đơn đúng bệnh.

Tạ Vãn U đoán bây giờ Phong Nhiên Trú chắc đang ở hồ lạnh lẽo trong cung điện kia, nhưng bây giờ đi hỏi thì rõ ràng không phải là thời điểm thích hợp, Tạ Vãn U suy nghĩ một lát, định đợi đến ngày mai Phong Nhiên Trú hoàn toàn thoát khỏi trạng thái mất kiểm soát mới đi hỏi.

Nghĩ vậy, Tạ Vãn U trở về phòng mình, nằm xuống bên cạnh Tạ Chước Tinh.

Giống như mọi khi, Tạ Vãn U vươn tay ra, vòng tay ôm Tạ Chước Tinh vào lòng.

Tạ Chước Tinh trong giấc ngủ ngửi thấy mùi quen thuộc, theo bản năng vùi vào lòng Tạ Vãn U, trong cổ họng phát ra tiếng khò khè thỏa mãn.

Tạ Vãn U khẽ hôn lên cái đầu nhỏ của nó, không nhịn được mỉm cười.

Bao nhiêu ngày xa cách, cuối cùng cũng được gặp lại.

Tạ Vãn U cúi đầu dụi mũi vào đôi tai mềm mại cụp xuống của Tạ Chước Tinh, bỗng nhớ đến những lời Phong Nhiên Trú vừa nói lúc mất kiểm soát.

Kiểu như "Ta có thể làm thêm lần nữa"... Không biết có phải là suy nghĩ thật của hắn hay không.

Ngày thường giả vờ trong sáng như vậy, mất kiểm soát thì lại nói được hết mọi lời.

Tạ Vãn U trở mình.

Công bằng mà nói, bảo nàng không thèm muốn sắc đẹp của Phong Nhiên Trú là không đúng, nàng cũng không phải người nghiêm túc bảo thủ gì, làm với hắn một lần cũng không phải không thể.

Nhưng Phong Nhiên Trú mất kiểm soát quá mức, sau gáy nàng bị hắn cắn đến chảy máu, nếu mặc kệ Phong Nhiên Trú tiếp tục không kiềm chế thì không biết sẽ xảy ra chuyện tồi tệ gì nữa.

Hơn nữa, nàng hi vọng khi làm chuyện này, cả hai đều tỉnh táo, chứ không phải tình trạng mơ mơ hồ hồ thế này.

Và quan trọng nhất là, Tạ Vãn U không thích kiểu chiếm hữu đơn phương từ trên cao nhìn xuống như thế này.

Tạ Vãn U xoa xoa gáy, ôm Tạ Chước Tinh, nhắm mắt ngủ.

...

Tạ Chước Tinh mơ một giấc mơ.

Mơ thấy nương về rồi, ôm nó hôn tới tấp, còn nói với nó, Tiểu Bạch mãi mãi là bảo bối nương yêu nhất.

Trong mơ Tạ Chước Tinh vui đến nỗi suýt nữa thì bay lơ lửng trên trời, tỉnh dậy còn có chút luyến tiếc, không muốn rời khỏi mộng cảnh.

Tỉnh dậy, Tạ Chước Tinh hơi thất vọng, nhưng nó nhanh chóng phát hiện ra mình đang nằm gọn trong một vòng tay mềm mại, mũi cũng thoáng qua mùi hương vô cùng quen thuộc.

Là mùi hương trên người nương!

Tạ Chước Tinh dựng tai ngay lập tức, ngơ ngác ngẩng đầu lên, nương mà nó ngày đêm mong nhớ đang mỉm cười với nó.

Tạ Chước Tinh nghi ngờ mình vẫn đang trong mơ, lắc lắc đuôi, ngơ ngác hỏi: "Tiểu Bạch đang mơ à?"

"Tất nhiên là không!" Tạ Vãn U không nói hai lời, bế nó lên hôn tới tấp: "Là nương! Là nương thật đấy! Đồ ngốc, có bất ngờ không?"

"Bất ngờ! Siêu bất ngờ luôn!" Cảm nhận được nụ hôn bão táp quen thuộc, Tạ Chước Tinh lập tức không nghi ngờ đây là mơ nữa, lập tức lao vào lòng Tạ Vãn U, đầu nhỏ cọ loạn xạ, cái đuôi lông xù cũng vẫy thành cánh quạt nhỏ, miệng chỉ biết kêu: "Nương ơi, Tiểu Bạch nhớ nương lắm!"

"Nương cũng nhớ Tiểu Bạch!" Tạ Vãn U hôn đến nỗi lông trên người đứa bé rối loạn cả lên, hít hà mãi mới hơi thỏa mãn cơn nghiện mèo.

Nhìn lại Tiểu Bạch, Tạ Vãn U phát hiện đứa bé vừa vui vẻ lại vừa ầng ậng nước mắt, quầng mắt đỏ hoe, nước mắt sắp rơi xuống, đáng thương vô cùng, lập tức đau lòng nâng khuôn mặt tròn xoe lông xù của đứa nhỏ lên: "Sao thế, bảo bối sao lại khóc?"

Tạ Chước Tinh lắc đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay Tạ Vãn U: "Rõ ràng Tiểu Bạch gặp nương thì cảm thấy vui lắm, là nước mắt không nghe lời Tiểu Bạch, tự rơi ra ạ."

Lòng bàn tay Tạ Vãn U ướt đẫm, trái tim cũng trở nên mềm nhũn, cúi đầu hôn lên tai nó, đang định nói gì thì thấy Tạ Chước Tinh bỗng nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu lên hoảng hốt: "Nương ơi, mau dùng lọ nhỏ hứng nước mắt của Tiểu Bạch đi, linh thạch sắp biến mật rồi——"

Tạ Vãn U: "..."

Tạ Vãn U vừa buồn cười vừa bất lực lấy ra một chiếc lọ sứ nhỏ rỗng, để Tạ Chước Tinh ôm hứng nước mắt.

Tạ Chước Tinh vừa cố nặn nước mắt vào lọ sứ nhỏ, vừa lải nhải: "Sau này nương không cần bận rộn nữa đâu, Tiểu Bạch có thể bán nước mắt nuôi nương."

Tạ Vãn U nghe đứa nhỏ nói muốn bán nước mắt nuôi mình, vừa buồn cười vừa cảm động, nhưng vẫn nói thêm một câu: "Nghe nói khóc nhiều sẽ làm hỏng mắt, Tiểu Bạch có thể hứng nước mắt lúc thực sự đau lòng, nhưng bình thường đừng cố ý làm mình khóc, biết không? Thuận theo tự nhiên là được."

Tạ Chước Tinh không nghi ngờ gì, lập tức gật đầu: "Vâng!"

Tạ Vãn U xoa xoa khuôn mặt tròn nhỏ của nó: "Bảo bối ngoan, đừng khóc nữa, xem nương mang gì về cho con nè?"

Tạ Vãn U cố tình làm ra vẻ bí ẩn, lấy ra một hộp đựng thức ăn, lần lượt lấy đồ bên trong ra, bày lên bàn.

Bình Luận (0)
Comment