Huyền Du Đạo Nhân mở miệng là đòi đầu của Luyện đan sư cốt cán bên địch, làm sao đối phương có thể đồng ý được? Không cãi nhau mới là lạ.
Nghĩ kỹ lại, Tạ Vãn U thấy tuy Huyền Du Đạo Nhân có vẻ chơi bời lêu lổng nhưng thực chất cũng có chút gian trá.
Nếu chỉ được chọn một trong hai người là Tông chủ Thiên Nguyên và Huyền Du Đạo Nhân, tất nhiên Thần Khải sẽ chỉ chọn Tông chủ Thiên Nguyên, một trong những người sáng lập ra Thần Khải.
Chắc Huyền Du Đạo Nhân cũng hiểu rõ điều này, nên mới cố tình lấy cớ Tông chủ Thiên Nguyên có thù với mình để đưa ra yêu cầu có vẻ vô lý như vậy. Như vậy, cho dù Huyền Du Đạo Nhân từ chối Thần Khải thì Thần Khải cũng không nghi ngờ gì.
Dù sao thì với tính cách của Huyền Du Đạo Nhân, việc Tông chủ Thiên Nguyên có mối thù sâu với ông ta cũng chẳng có gì lạ.
Trong lòng Tạ Vãn U suy nghĩ trăm mối, tò mò hỏi Huyền Du Đạo Nhân: "Vậy chuyện năm xưa, có thực sự là do Tông chủ Thiên Nguyên xúi giục không?"
Huyền Du Đạo Nhân hừ lạnh một tiếng: "Đúng vậy! Nhất định là do tên chó má Kỳ Nguyên Cảnh kia làm!"
Nói đến đây, Huyền Du Đạo Nhân nghiến răng ken két, trong mắt cũng lộ ra vài phần sát khí: "Hắn cho rằng ta ngu ngốc, khinh thường ta, thật ra trong lòng ta sáng như gương, ai hại ta thì ta lại không biết sao? Chỉ là năm đó Thẩm Thanh Sương đã bảo đảm cho ta, ta không tiện xông vào Thiên Nguyên Đan Tông giết bừa bãi, nên mới nhịn không ra tay với Kỳ Nguyên Cảnh."
"Hắn còn mặt mũi đến mời ta." Huyền Du Đạo Nhân càng nói càng tức giận, dần dần lộ ra vẻ điên cuồng, phi một tiếng: "Phi! Ta mới không đi! Kỳ Nguyên Cảnh làm việc cho Thần Khải, sớm muộn gì cũng tự rước họa vào thân, muốn chết thì cứ chết, ta mới không chết chung với hắn!"
...
Tuy đã thấy nhiều lần Huyền Du Đạo Nhân điên cuồng nhưng Lạc Như Hi vẫn chưa quen, không đành lòng nhìn thẳng nên quay người đi, giả vờ ngắm bình hoa trên giá.
Tạ Vãn U thì đã quen rồi, đợi Huyền Du Đạo Nhân bình tĩnh lại, liền khéo léo chuyển chủ đề: "Huyền Du Đại Sư, tối qua người đưa ra yêu cầu giết Tông chủ Thiên Nguyên, người đó không bảo người đổi yêu cầu khác sao?"
"Hả, chuyện đó à?" Huyền Du Đạo Nhân lấy gương ra soi mặt, tùy tiện trả lời: "Không nói, tên đó đi vội vàng lắm, chắc là về bẩm báo rồi, có lẽ tối nay sẽ đến tìm ta."
Lúc này, Thẩm tông chủ đặt bút lên bàn, thản nhiên nói: "Thần Khải vội vã mời ngươi tham gia, chứng tỏ chắc Kỳ Nguyên Cảnh đã đến giai đoạn khó khăn, mới bất chấp mọi thứ để tìm kiếm viện binh."
Huyền Du Đạo Nhân gật đầu đồng ý, ánh mắt hơi chùng xuống: "Hắn càng gấp, chúng ta càng phải nhanh, chỉ khi giải quyết được vấn đề xung khắc huyết mạch trước hắn, chúng ta mới có thể nắm quyền chủ động trong chuyện này."
Hai vị Luyện đan sư Thiên cấp bàn bạc một lúc, Thẩm tông chủ liền gọi Tạ Vãn U đến: "Vãn U, con nói với Ma Tôn, không lâu nữa chúng ta có thể sao chép được viên đan dược mẫu kia, nhưng vì không có vật thử nghiệm nên không thể xác định được dược tính của nó. Bích Tiêu Đan Tông không tiện ra mặt tìm vật thử nghiệm, chuyện này chỉ có thể để hắn giải quyết."
Tạ Vãn U hiểu ý của sư tôn, lập tức gật đầu đồng ý.
Rời khỏi Ngọc Tiêu Điện, Tạ Vãn U dùng phù Truyền Tin liên lạc với Phong Nhiên Trú.
Lá phù nhấp nháy nhiều lần, Phong Nhiên Trú mới kết nối, chưa kịp nói gì, Tạ Vãn U đã nghe thấy tiếng người ồn ào ở đầu dây bên kia, không khỏi nghi ngờ.
Phong Nhiên Trú ghét ồn ào, những nơi đông người thường không nán lại lâu, đây là đi đâu vậy?
Giọng nói trầm thấp của Phong Nhiên Trú gần như chìm nghỉm trong tiếng ồn ào đó: "Có chuyện gì?"
Tạ Vãn U do dự: "Có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi... Ngươi đang ở đâu, sao ồn thế? Hay là chúng ta liên lạc lại sau?"
"Không cần." Giống như bị làm phiền, giọng điệu của Phong Nhiên Trú không vui lắm: "Ngươi đến đàn tràng đi, ta đang ngồi ở vị trí của ngươi."
Tạ Vãn U: "???"
Tạ Vãn U không tin nổi: "Ngươi ở đàn— Ngươi nói là đàn tràng của Bích Tiêu Đan Tông sao?"
Giọng điệu nàng quá đỗi kinh ngạc, đến nỗi thu hút cả ánh mắt của Lạc Như Hi bên cạnh.
Ánh mắt Lạc Như Hi rõ ràng trở nên mập mờ.
"..." Tạ Vãn U đành phải hạ giọng hỏi Phong Nhiên Trú: "Ngươi đến đây làm gì?"
Phong Nhiên Trú phủ nhận: "Là Tiểu Bạch đòi đến gặp ngươi."
Quả nhiên, bên kia phù Truyền Tin nhanh chóng truyền đến giọng nói non nớt của Tạ Chước Tinh: "Đúng thế nương ơi, là Tiểu Bạch đòi đến, hồ ly thúc thúc không muốn đến tí nào đâu ~"
Tạ Vãn U: "... Bảo bối, nếu con bị uy hiếp thì tằng hắng một tiếng đi."
Tiểu Bạch là đứa bé ngoan, sao lại đòi đến đây được?
Hơn nữa, Phong Nhiên Trú đâu phải không biết bây giờ Bích Tiêu Đan Tông có tai mắt của Thần Khải, sao lại vì Tiểu Bạch đòi đến mà thật sự đưa nó đến đây?
Tạ Vãn U đá đá viên đá nhỏ bên đường, khẽ hỏi: "Rốt cuộc là ai muốn đến?"
Bên kia Phong Nhiên Trú không nói gì, chỉ có tiếng ồn ào truyền đến từ phù Truyền Tin
.
Một lúc sau, Phong Nhiên Trú lên tiếng: "Hỏi đông hỏi tây, đã không chào đón ta thì bây giờ ta đi là được."
"Đừng đừng—" Tạ Vãn U khẽ ho một tiếng: "Ta đâu có không chào đón ngươi, chỉ là quá bất ngờ thôi... Ngươi và Tiểu Bạch cứ đợi ở đó, ta đến ngay."
Lạc Như Hi nghe thấy tên Tiểu Bạch, lập tức kích động: "Cái gì cái gì, Tiểu Bạch về rồi à!"
Tạ Vãn U ngắt phù Truyền Tin, tâm trạng phức tạp: "Ừm..."
Nàng và Phong Nhiên Trú đã nói rồi, đợi Đại hội giảng đạo kết thúc, người của Thần Khải rút đi, nàng sẽ đưa con về Bích Tiêu Đan Tông, như vậy mới không có sơ suất.
Không ngờ Phong Nhiên Trú lại đưa Tiểu Bạch về ngay bây giờ, Tạ Vãn U không khỏi lo lắng, nhưng nghĩ lại, Phong Nhiên Trú không phải là người hấp tấp, hôm nay hắn đưa Tiểu Bạch đến Bích Tiêu Đan Tông, chắc hẳn đã chuẩn bị chu đáo.