Tạ Vãn U vừa nghĩ vừa cùng Lạc Như Hi đi về phía đàn tràng.
Hôm nay là ngày cuối cùng của Đại hội giảng đạo, hai ngày trước Phong Nhiên Trú đều không đến, sao ngày cuối cùng lại đến vậy?
Tạ Vãn U nghĩ mãi không ra, chỉ có thể đổ lỗi cho bản tính thất thường của loài mèo.
Lạc Như Hi bên cạnh đã nóng ruột, ôm tay Tạ Vãn U vui mừng khôn xiết: "Tiểu Bạch về rồi, cuối cùng cũng về rồi! Lâu như vậy, không biết nó có quên ta không?"
Tạ Vãn U cười nói: "Tất nhiên là không, hôm qua Tiểu Bạch còn nhắc đến dì Như Hi, nói muốn tặng dì một nụ hôn thật to."
Lạc Như Hi sung sướng đến nỗi sắp ngất đi: "Nụ hôn thật to! Được được!"
Không biết nàng ấy lại nghĩ đến điều gì, hạ giọng, nhướn mày nói: "Người kia cũng đến à? Nhìn dáng vẻ của muội vừa nãy, trước đó hai người không nói gì à?"
Bị sư tỷ hỏi chuyện, Tạ Vãn U khá ngượng ngùng: "Hắn không nói sẽ đến."
Tạ Vãn U nhớ lại, tối qua sau khi kết thúc huấn luyện, Phong Nhiên Trú vẫn ôm nàng lên giường như thường lệ, trước khi đi có hỏi đến chuyện Đại hội giảng đạo.
Nàng nói ngày cuối cùng Huyền Du Đại Sư sẽ để các đệ tử xuất sắc của các đan tông lên đài luyện đan, nàng có thể phải đi cùng đại sư huynh và nhị sư tỷ, Phong Nhiên Trú cũng không hỏi gì thêm, bình tĩnh rời đi.
Tạ Vãn U không biết giữa hai chuyện này có liên quan gì không, nhưng hiện tại Phong Nhiên Trú có chuyện nhờ sư tôn, hẳn sẽ không gây chuyện ở Bích Tiêu Đan Tông, Tạ Vãn U mới hơi yên tâm, không nghĩ nhiều nữa.
Lạc Như Hi chậc chậc: "Không đúng, thực sự không đúng, hắn quản một nơi lớn như vậy, bình thường không có việc gì làm sao, mà còn có thời gian đến tìm muội, nam nhân có để ý đến muội hay không, cứ xem hắn có muốn dành thời gian cho muội hay không, nếu không phải thích thì là gì?"
Sau đó Tạ Vãn U không biết đáp lại thế nào, khẽ ho một tiếng: "Vậy... thử thăm dò một chút?"
Lạc Như Hi nghe xong, vui vẻ vỗ vai tiểu sư muội, không tiếc lời khen: "Có ý thức như vậy là tốt!"
"..."
Lúc bọn họ nói chuyện thì cũng đã đến đàn tràng.
Tạ Vãn U nhìn về phía chỗ ngồi của mình, quả nhiên thấy có một nam tử mặc áo trắng lạ mặt đang tùy ý ngồi, trên đầu gối còn có một con vật lông trắng đang ngồi xổm, cái đầu nhỏ quay qua quay lại như đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Là người đó sao?" Lạc Như Hi ngoắc ngón tay với Tạ Vãn U, ra hiệu bằng ánh mắt.
Tạ Vãn U: "Ừ."
Hóa ra Phong Nhiên Trú và Tiểu Bạch đều đã cải trang, như vậy thì nàng yên tâm rồi.
Tạ Vãn U vừa bước tới thì đã bị Tạ Chước Tinh nhanh nhạy phát hiện ra, lập tức nhiệt tình nhào tới: "Nương ơi ~"
Sau khi cọ cọ vào cổ Tạ Vãn U, Tạ Chước Tinh phát hiện ra Lạc Như Hi đang đứng sau nàng, đôi mắt lập tức sáng lên, vui mừng kêu lên: "Dì Như Hi!"
"Tiểu Bạch!" Lạc Như Hi ôm lấy vật nhỏ lông trắng đang nhào tới, dùng sức hít một hơi: "Dì nhớ con chết mất! Bảo bối Tiểu Bạch có nhớ dì không, có không?"
"Con nhớ dì lắm!" Tạ Chước Tinh liếm má Lạc Như Hi, cái đuôi gần như lắc thành tàn ảnh: "Hôn hôn dì ~"
Lạc Như Hi vui vẻ không thôi, ôm Tiểu Bạch hôn tới tấp, thỏa mãn cơn nghiện mèo.
Tạ Vãn U cười nhìn một lúc, sau đó quay sang nhìn Phong Nhiên Trú bên cạnh, hắn đã hoàn toàn thay đổi diện mạo, bây giờ chỉ là một khuôn mặt bình thường, ngũ quan chỉ có thể coi là đoan chính, khác xa với vẻ đẹp yêu mị trước kia, chỉ có khí tức trên người vẫn ẩn chứa vài phần nguy hiểm.
Bị Tạ Vãn U nhìn quá lâu, hắn không khỏi nhíu mày: "Nhìn gì thế?"
Tạ Vãn U dời mắt đi: "Không có gì, chỉ là cảm thấy bây giờ ngươi trông lạ quá, không quen lắm."
Phong Nhiên Trú liếc nhìn nàng, hừ lạnh một tiếng: "Lạ thì không tốt sao, đỡ cho ngươi lại nảy sinh mấy suy nghĩ đen tối."
Tạ Vãn U: "..."
Đừng mắng nữa mà, nàng thực sự biết lỗi rồi!
Tạ Vãn U cười gượng nhìn xung quanh, muốn tìm một chỗ ngồi xuống, Phong Nhiên Trú thấy vậy, nhường chỗ cho nàng, ngồi vào chỗ trống bên cạnh.
Tạ Vãn U ngẩn người, vô thức nói: "Đó là chỗ của sư tỷ ta —"
Lạc Như Hi vội chen ngang: "Không sao! Sư tỷ ra chỗ sau ngồi là được!"
Ánh mắt của nàng ấy đảo qua hai người, ám muội nói với tiểu sư muội: "Hai người cứ nói chuyện đi, ta đi đây."
Nói xong, dưới chân nàng ấy giống như bôi dầu, ôm Tiểu Bạch chạy ra phía sau.
Tạ Vãn U: "..."
Nàng đành phải ngồi xuống bên cạnh Phong Nhiên Trú.
Phong Nhiên Trú liếc mắt nhìn xung quanh, nheo mắt lại: "Đại sư huynh ngươi không ngồi đây sao?"
Tạ Vãn U nói: "Đại sư huynh phải chuẩn bị dược liệu, điều phối hậu cần, nên không ngồi đây."
Phong Nhiên Trú "Ừ" một tiếng, không nói gì nữa.
Tạ Vãn U nhìn trái nhìn phải, thiết lập một kết giới cách âm, tiếng ồn xung quanh lập tức biến mất, Phong Nhiên Trú nhìn động tác của nàng: "Thiết lập kết giới cách âm để làm gì, ngươi không nghe Huyền Du Đạo Nhân giảng bài à?"
Tạ Vãn U: "Không phải ngươi không thích ồn ào sao, lát nữa Huyền Du Đại Sư đến thì thì bọn họ sẽ không ồn nữa, đến lúc đó gỡ bỏ là được."
Ánh mắt Phong Nhiên Trú hơi dao động, cụp mi nói: "Vừa rồi ngươi muốn nói với ta chuyện quan trọng gì?"
Nói đến chuyện này, Tạ Vãn U truyền âm cho hắn: "Là chuyện đan dược, đan dược mới cần có vật thí nghiệm, sư tôn hỏi ngươi có người thích hợp không."
Phong Nhiên Trú hiển nhiên có chút kinh ngạc: "Đã sao chép được loại đan dược mẫu rồi sao?"
"Sắp rồi." Tạ Vãn U nhìn xuống phía dưới: "Không chắc có thành công không, phải thử mới biết."
"Chuyện này đơn giản thôi." Phong Nhiên Trú nhàn nhạt nói: "kẻ hỗn huyết bị Thần Khải vứt bỏ nhiều vô kể, ta sẽ tìm vài người đến, thử nghiệm không thành vấn đề."
Tạ Vãn U thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."
Lúc này, Tạ Vãn U nhìn thấy Ôn Lâm Giản từ xa đi về phía họ, hơi thở vừa mới thả lỏng lại lập tức căng thẳng trở lại.