Hình như Phong Nhiên Trú rất có ác cảm với Ôn Lâm Giản, hy vọng Ôn Lâm Giản không phải đến tìm nàng... nếu không hai người đụng độ nhau, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, Tạ Vãn U chỉ biết trơ mắt nhìn Ôn Lâm Giản đi về phía mình, đành phải tạm thời gỡ bỏ kết giới cách âm.
Ôn Lâm Giản đứng trước mặt Tạ Vãn U, mỉm cười chào hỏi: "Sư muội, hôm nay muội đến muộn rồi đấy."
Nói rồi, hắn quay sang Phong Nhiên Trú, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ: "Vị này là..."
Tạ Vãn U vội vàng giới thiệu: "Sư huynh, đây là bạn của ta, họ..."
Phong Nhiên Trú hờ hững nói: "Họ Bạch."
"À, Bạch đạo hữu, hân hạnh được gặp." Ôn Lâm Giản đánh giá hắn: "Trước đây hình như chưa từng gặp Bạch đạo hữu, Bạch đạo hữu cũng là đệ tử của đan tông sao?"
Phong Nhiên Trú lạnh nhạt nói: "Những người ngươi chưa từng gặp thì nhiều lắm, chẳng lẽ mỗi người ngươi đều phải hỏi một lần như vậy sao?"
Nghe vậy, sắc mặt của Ôn Lâm Giản không thay đổi, vẫn mỉm cười: "Bạch đạo hữu thứ lỗi, vì trước đây sư muội từng bị một hồ ly lừa gạt, nên làm sư huynh như ta, tất nhiên phải để ý nhiều hơn."
Khóe môi Phong Nhiên Trú hơi nhếch lên một chút, nhưng trong ánh mắt không có ý cười: "Ngươi cũng khá tự tin đấy, có từng hỏi sư muội của ngươi có muốn bị ngươi quản chưa?"
Sắc mặt Ôn Lâm Giản cũng trở nên lạnh nhạt: "Việc này không cần Bạch đạo hữu lo lắng."
Tạ Vãn U không biết tại sao hai người lại cãi nhau, đang định lên tiếng thì bị Ôn Lâm Giản cắt ngang: "Như Hi đi đâu rồi? Vị trí đều cố định, không thể tùy tiện ngồi lung tung, nói chuyện xong thì để bạn của muội về chỗ ngồi của mình đi - tránh ảnh hưởng đến người khác học tập."
Tạ Vãn U liếc mắt nhìn Phong Nhiên Trú, không khỏi có chút kinh hãi, vội vàng ra hiệu cho Ôn Lâm Giản: Sư huynh, đi nhanh đi!
Ôn Lâm Giản không hiểu ý: "?"
Tạ Vãn U cảm thấy Phong Nhiên Trú bên cạnh hơi động đậy, không kịp suy nghĩ, liền nhanh chóng nắm lấy tay hắn.
Nhiệt độ nóng bỏng truyền đến từ lòng bàn tay, trán Tạ Vãn U hơi đổ mồ hôi, nàng nhìn xung quanh, tìm kiếm cứu binh.
Lạc Như Hi nhận được ánh mắt của nàng, vội vàng chạy đến đẩy Ôn Lâm Giản đi: "Sư huynh, chúng ta đến chỗ khác nói chuyện!"
"Nhưng..." Ôn Lâm Giản liên tục quay đầu lại, Lạc Như Hi tăng tốc, chạy về phía trước đẩy Ôn Lâm Giản, rất nhanh đã đẩy y ra khỏi tầm mắt của Ma Tôn.
Tạ Vãn U lại thở phào nhẹ nhõm.
Phong Nhiên Trú nheo mắt nhìn hướng Ôn Lâm Giản biến mất, đột nhiên nói một cách khó hiểu: "Sao, sợ ta ra tay với y à?"
Tạ Vãn U ấp úng: "Ừm... chuyện này..."
Phong Nhiên Trú rút tay bị Tạ Vãn U nắm lấy, lạnh lùng nói: "Tối nay lập tức đi giết y."
Tạ Vãn U: "?"
Đây là đang nói đùa đúng không?
Nhưng nhìn vẻ mặt của Phong Nhiên Trú, thực sự không giống như đang nói đùa.
Tạ Vãn U định hỏi, nhưng bị khuôn mặt lạnh như băng của hắn ngăn lại, đành phải ngồi cứng đờ nhìn về phía trước.
Vừa lúc Huyền Du Đạo Nhân bước lên đài, đang ký tặng cho một đệ tử đan tông nào đó, Tạ Vãn U nhìn chằm chằm một lúc, bàn tay đặt bên hông từ từ dịch chuyển, thử chạm vào mu bàn tay của hắn.
Người bên cạnh rõ ràng không ngờ nàng sẽ làm động tác này, nhất thời cứng đờ.
Tạ Vãn U đếm từng giây, nghĩ thầm, nếu quá mười giây không né tránh, dứt khoát nắm lấy.
—-
Bàn tay của Phong Nhiên Trú rất nóng.
Một luồng nhiệt độ nóng bỏng truyền đến từ nơi tiếp xúc, thậm chí khiến Tạ Vãn U có ảo giác như thể vùng da đó đang bị lửa thiêu đốt.
Lúc Tạ Vãn U đếm đến giây thứ tám, Phong Nhiên Trú mới có vẻ nhận ra, khẽ động ngón tay, có xu hướng dịch chuyển.
Tạ Vãn U vốn định nếu Phong Nhiên Trú không tránh né, để mặc nàng tiếp tục, thì cứ nắm lấy, nhưng Phong Nhiên Trú lại tránh né quá rõ ràng, Tạ Vãn U cảm thấy, hắn không muốn, dù mình có mạnh tay nắm lấy, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Miễn cưỡng hái dưa xanh thì không ăn được ngọt, cưỡng cầu mèo cưng chẳng thơm tho.
Nhưng Tạ Vãn U vẫn có chút không cam lòng, thừa dịp Phong Nhiên Trú chưa hoàn toàn rút tay về, nàng khẽ nói: "Tay hơi lạnh."
Câu nói của nàng cuối cùng làm cho Phong Nhiên Trú liếc nhìn nàng một cái, khó hiểu hỏi: "Ngươi coi ta là lò sưởi tay à?"
Tạ Vãn U ậm ừ một tiếng: "Đông cứng rồi..."
Phong Nhiên Trú không nói gì, nhưng bàn tay vốn định rút về lại không động đậy nữa, vẫn áp vào tay nàng.
Tạ Vãn U lặng lẽ cong môi, cảm thấy mình lại có thể rồi.
Nàng lặng lẽ thở ra, giả vờ nhìn về phía Huyền Du Đạo Nhân trên đài.
Như thế này là tốt lắm rồi...
Nàng không còn cố gắng nắm tay Phong Nhiên Trú nữa, được voi đòi tiên cũng phải có chừng mực, nếu làm quá, e là đến cả việc áp tay thế này cũng không được.
Duy trì tư thế mu bàn tay áp vào mu bàn tay, hai người im lặng một lúc.
Những lời Tạ Vãn U vừa nói cũng không hoàn toàn là lời ngụy biện, nàng sợ lạnh, dạo gần đây nhiệt độ ngày càng xuống thấp, ngày thường nàng đều ôm Tiểu Bạch để sưởi ấm, giờ Tiểu Bạch không có đây, tay nàng đúng là đông cứng.
Còn Phong Nhiên Trú là thần thú hệ hỏa, nhiệt độ trên người gần như có thể sánh ngang với một lò lửa đang cháy, Tạ Vãn U chỉ áp tay vào tay hắn một lúc, liền cảm thấy cả người ấm lên, lòng bàn tay nóng đến mức bắt đầu toát mồ hôi.
Phong Nhiên Trú hẳn cũng nhận ra nhiệt độ bàn tay nàng tăng cao, nhưng không biết vì tâm lý gì, hắn vẫn không nhúc nhích.
Nhưng Tạ Vãn U đã nóng đến mức không chịu nổi nữa rồi.
Lại nhẫn nhịn thêm khoảng một nén hương, Tạ Vãn U cuối cùng cũng giơ bàn tay đang áp vào tay hắn lên, lau mồ hôi trên trán.
Quá nóng, nóng quá.
Lúc này, Phong Nhiên Trú ở bên cạnh đột nhiên hỏi một câu: "Không lạnh nữa à?"