Tạ Vãn U cười trừ lắc đầu: "Không lạnh nữa.. ta phải ghi chép rồi."
Phong Nhiên Trú nghe vậy thì khẽ hừ một tiếng, cũng không biết là có ý gì.
Tạ Vãn U lấy ra quyển《Độc lý huyền luận》 và bút, lặng lẽ liếc nhìn sang bên cạnh, thấy Phong Nhiên Trú đang nhìn xa xăm, không biết từ lúc nào vẻ không vui trên mặt đã biến mất.
Sao đột nhiên lại không giận nữa?
Tạ Vãn U không hiểu, nhưng nàng đã thử thăm dò được điều mình muốn biết, lúc này không còn mất tập trung nữa, chăm chú nghe Huyền Du Đạo Nhân giảng bài, bắt đầu vẽ vẽ viết viết trên sách.
Nàng không còn dán chặt vào người nữa, Phong Nhiên Trú liền đặt tay lên đầu gối, hắn nhìn xung quanh, cũng có người giống Tạ Vãn U nghiêm túc ghi chép trên sách, nhưng không nhiều.
Phong Nhiên Trú hỏi: "Sao bọn họ không ghi chép?"
Tạ Vãn U cúi đầu viết chữ: "Bởi vì phần lớn bọn họ đã học qua 《Độc lý huyền luận》 rồi, còn ta mới đến năm nay, mới nhập môn không lâu, muốn theo kịp tiến độ, tất nhiên phải chăm chỉ hơn rồi."
Nàng nhắc đến chuyện này, Phong Nhiên Trú mới nhớ ra, nàng gia nhập Bích Tiêu Đan Tông cũng chỉ mới vài tháng, nhưng trong thời gian ngắn như vậy, nàng không chỉ thăng ba cấp liên tiếp, luyện ra được đan dược Tứ phẩm hoàn mỹ, còn có thể tự mình luyện ra Lục Hồi Đan do Huyền Du Đạo Nhân sáng tạo, được Huyền Du Đạo Nhân ưu ái, cho dù có đặt trong toàn bộ Giới tu chân, thành tích như vậy cũng đủ kinh ngạc.
Mặc dù thiên phú phi phàm của Tạ Vãn U chiếm một phần lý do rất lớn, nhưng nàng có thể tiến bộ nhanh như vậy cũng không thể tách rời khỏi nỗ lực của bản thân nàng.
Phong Nhiên Trú hờ hững lên tiếng: "Cũng không cần phải vội vàng như vậy, bọn họ đều là hạng người tầm thường thôi, Huyền Du Đạo Nhân đích thân giảng dạy mà không chịu nghe cho tử tế, cho dù có học thêm mười năm nữa cũng không bằng ngươi được... Ngươi nhìn ta làm gì?"
Tạ Vãn U dùng sách che nửa khuôn mặt, vì cười mà đuôi mắt trở nên hơi cong: "Ngươi thật sự nghĩ vậy sao?"
"..." Phong Nhiên Trú dời mắt đi: "Bây giờ thì không nghĩ vậy nữa."
"Ngươi đang nói lẫy, ta không tin."
"... Tạ Vãn U!
Tạ Vãn U bị hắn trừng mắt, thấy đủ thì đặt sạch xuống, đè khóe miệng đang nhếch lên, nghiêm túc tiếp tục viết.
Phong Nhiên Trú thấy nàng rất nghiêm túc viết gì đó, liền cúi đầu nhìn, kết quả phát hiện nàng không hề ghi chép nghiêm túc, mà là đang vẽ bậy trên vở.
Bằng mực đen, nàng vẽ một chiếc vuốt hổ tròn vo, đệm vuốt cũng màu đen, khiến Phong Nhiên Trú không khỏi nghi ngờ nàng đang vẽ chân của mình.
Trán Phong Nhiên Trú không khỏi giật giật, hiếm khi khen nàng một câu, nàng lại thế này, lập tức để lộ nguyên hình: "... Ta thấy ngươi thực sự không chịu được lời khen."
Tạ Vãn U cong môi, không nói gì.
Không còn cách nào khác, Phong Nhiên Trú như vậy, khiến nàng rất khó nhịn mà không trêu chọc hắn.
Tạ Vãn U dứt khoát nói thẳng: "Muốn sờ chân hổ, tối nay có thể cho ta sờ một cái không?"
Phong Nhiên Trú cau mày, dứt khoát từ chối: "Không được."
Tạ Vãn U ồ một tiếng, đang định nói gì thì đột nhiên nghe thấy Huyền Du Đạo Nhân trên đài ho mạnh một tiếng, sau đó lớn tiếng quát: "Nam đệ tử mặc áo trắng hàng thứ sáu cột thứ ba bên trái, đứng lên trả lời câu hỏi của bổn tọa."
Tạ Vãn U sửng sốt, theo bản năng tìm người mà Huyền Du Đạo Nhân nói, sau đó... nhìn Phong Nhiên Trú bên cạnh.
"À, hình như là đang nói đến ngươi..."
Phong Nhiên Trú mặt không biểu cảm: "..."
Sớm muộn gì hắn cũng giết chết Huyền Du Đạo Nhân.
Hắn chậm chạp không đứng dậy, khiến nhiều đệ tử nhìn với ánh mắt nghi ngờ.
Tạ Vãn U lặng lẽ truyền âm: "Vừa rồi Huyền Du Đạo Nhân hỏi độc tính của Long Kết Thảo đến từ đâu, ngươi trả lời là nọc độc tiết ra từ đuôi rắn và khí độc phun ra từ miệng rắn là được."
Tuy Phong Nhiên Trú không hiểu lắm Long Kết Thảo có liên quan gì đến rắn, nhưng vẫn trả lời theo lời nàng.
Huyền Du Đạo Nhân hừ lạnh một tiếng: "Vậy đuôi rắn tương ứng với bộ phận nào, miệng rắn lại là bộ phận nào?"
Tạ Vãn U tiếp tục truyền âm: "Đuôi rắn là đầu lá, miệng rắn là nụ hoa."
Phong Nhiên Trú trả lời theo lời nàng nói, lúc này Huyền Du Đạo Nhân mới miễn cưỡng cho hắn ngồi xuống.
Tạ Vãn U do dự nói: "Đây là Huyền Du Đạo Nhân nhận ra ngươi rồi sao?"
Phong Nhiên Trú cười lạnh: "Chắc là vậy."
Tạ Vãn U không khỏi đổ mồ hôi lạnh, Phong Nhiên Trú vốn đã không hợp với Huyền Du Đạo Nhân, Huyền Du Đạo Nhân còn cố tình làm khó Phong Nhiên Trú, như vậy thì mối quan hệ giữa hai người càng thêm tệ hại.
May mà Huyền Du Đạo Nhân có vẻ chỉ muốn cảnh cáo Phong Nhiên Trú, chỉ gọi hắn một lần, sau đó chuyển sang để những người khác trả lời câu hỏi.
Phần lớn vấn đề của ông ta đều rất xảo quyệt, những người khác bị kêu đều ấp úng, có người trả lời sai, có người không trả lời. Huyền Du Đạo Nhân sẽ không thương tiếc mà mắng mỏ bọn họ một trận.
Thời gian trôi nhanh, mặt trời đã ngả về tây, buổi giảng của Huyền Du Đạo Nhân cũng sắp kết thúc.
"Được rồi, đến đây là được." Huyền Du Đạo Nhân chắp tay nhìn một vòng: "Tiếp theo, ta có một chuyện muốn thông báo."
Ông ta không cho mọi người thời gian để phản ứng, nói một câu kinh thiên động địa: "Ta có ý định nhận một đệ tử thân truyền trong Giới tu chân, nhưng ta không có thời gian để dạy dỗ đệ tử hàng ngày, vì vậy ta chỉ có thể làm sư tôn trên danh nghĩa. Nếu các Tông chủ có đệ tử đáp ứng được yêu cầu, có thể giới thiệu với ta. Ai trở thành đệ tử của ta, người đó sẽ được thừa hưởng toàn bộ y bát của ta."
Ngay khi Huyền Du Đạo Nhân nói ra lời này, cả hội trường lập tức xôn xao.
Các Tông chủ của Đan tông cũng không ngờ Huyền Du Đạo Nhân sẽ làm như vậy, ai cũng kinh ngạc, nghi ngờ nhìn nhau.