Nghe những lời thì thầm bên tai từ Tạ Vãn U, Phong Nhiên Trú không khỏi cứng đờ.
Hắn giống như cảm thấy bị bỏng, vội vàng rút tay ra khỏi Tạ Vãn U.
Vì động tác quá vội vàng, ngược lại càng giống che dấu, Phong Nhiên Trú cũng cảm thấy phản ứng của mình hơi quá, nhíu mày, có chút bực bội.
Tạ Vãn U thấy vậy, bèn đứng thẳng người, mỉm cười nhìn hắn.
Phong Nhiên Trú bị nàng cười đến cả người không ổn, cau mày nhìn nàng: "Đừng cười nữa."
Rõ ràng là nụ cười không có tính công kích, nhưng lại khiến hắn cảm thấy như đánh trúng chỗ hiểm, dưới ánh mắt như vậy, không chỉ tim hắn như bị bóp nghẹt, mà ngay cả trong xương cốt cũng bắt đầu ngứa ngáy, như thể chỉ cần bóp nát thứ gì đó nhét vào mới có thể làm dịu cảm giác kỳ lạ khó chịu này.
Phong Nhiên Trú nhìn chằm chằm vào Tạ Vãn U, đột nhiên cảm thấy ánh mắt nàng giống như một tấm lưới, chỉ cần nhìn qua, là có thể dễ dàng bắt hắn.
Yết hầu hắn chuyển động, không hiểu sao lại có một cảm giác - vào lúc này mình hẳn nên làm gì đó.
Nghĩ đến đây, theo bản năng, hắn tiến lại gần Tạ Vãn U một bước, mùi hương trên người Tạ Vãn U lập tức bao trùm lấy hắn.
Đó là một mùi thuốc rất xa xăm.
Tạ Vãn U không nhúc nhích, vẫn ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đẹp ẩn hiện dưới ánh nến cam đỏ mờ ảo, vì nụ cười mà trở nên càng sinh động, mái tóc dài đen mượt như thác nước buông xõa, Phong Nhiên Trú nhìn xuống, đột nhiên có một sự thôi thúc muốn đưa tay vuốt ve.
Tạ Vãn U như nhìn thấu tâm tư của hắn, nghiêng đầu qua: "Muốn sờ không?"
Phong Nhiên Trú khẽ động ngón tay, vừa giơ lên, nhận ra không ổn, lại buông xuống, rụt tay vào trong ống tay áo rộng.
Tạ Vãn U lặng lẽ thu hết sự do dự và đấu tranh của hắn vào mắt, trong lòng có chút buồn cười, đưa tay, mang theo chút thăm dò, luồn vào ống tay áo rộng của hắn, sau đó nắm lấy ngón tay hắn.
"Bởi vì lời nói và hành động của ngươi không nhất quán, lần từ chối trước coi như hủy bỏ," Tạ Vãn U nhẹ giọng hỏi: "Lần này, ngươi còn muốn từ chối ta không?"
Từ lúc nàng nắm lấy ngón tay hắn, hàm dưới của Phong Nhiên Trú bắt đầu căng thẳng, môi cũng mím thành một đường thẳng, đôi mắt ẩn chứa vẻ nhẫn nhịn: "... Ta không hiểu ngươi đang nói gì."
"Không hiểu sao?" Vì không biết phải trả lời thế nào, nên dứt khoát giả ngốc sao? Tạ Vãn U càng thấy thú vị, nghiêm túc nói: "Không sao, ta có tai, tự nghe được."
Phong Nhiên Trú đang định hỏi nàng sẽ nghe thế nào, thì thấy Tạ Vãn U lại gần hơn, tay kia ôm lấy eo hắn... Thật sự ôm hắn.
Phong Nhiên Trú cúi đầu có thể nhìn thấy đỉnh đầu nàng, cả người càng cứng đờ hơn.
Tạ Vãn U áp mặt vào lồng ngực hắn nghe một lúc, đột nhiên cười khẽ: "Tim ngươi đập nhanh quá... Ta nghĩ, ta đã biết câu trả lời rồi."
Nhất thời Phong Nhiên Trú không biết nói gì.
Tạ Vãn U ôm hắn một lúc, cuối cùng hắn cũng đưa tay ra, do dự vuốt mái tóc dài buông xõa sau lưng nàng.
Hai người cứ thế im lặng ôm nhau một lúc, vô hình trung, có điều gì đó đang lặng lẽ thay đổi.
Cho đến khi Tạ Chước Tinh trong phòng thấy nương không về lâu, kỳ lạ gọi một tiếng "Nương ơi", bọn họ mới như tỉnh mộng, buông nhau ra.
Tạ Vãn U liếc nhìn vào phòng, lại quay lại nhìn Phong Nhiên Trú: "Vậy... Ta vào đây?"
Họng Phong Nhiên Trú hơi khô, thấp giọng đáp "Ừ", nhìn nàng nói: "Ngày mai gặp."
Tạ Vãn U cong môi: "Ngày mai gặp."
Phong Nhiên Trú nhìn Tạ Vãn U vào cửa, tưởng ít nhất nàng sẽ nói thêm vài câu với hắn ở cửa, không ngờ Tạ Vãn U chỉ cười với hắn, sau đó - Không chút lưu luyến đóng cửa lại.
Phong Nhiên Trú: "..."
Hắn không khỏi nghi ngờ, những chuyện vừa xảy ra có phải chỉ là một giấc mơ không.
Phong Nhiên Trú đột nhiên có chút không vui, vừa ôm hắn, vừa nói một đống lời lộn xộn, kết quả là đứa nhỏ vừa gọi, Tạ Vãn U liền vứt hắn lại, chẳng hề lưu luyến, nói đi là đi, đùa giỡn hắn trong lòng bàn tay, làm sao có thể như vậy chứ?
Hắn đứng ở cửa không nhúc nhích, đột nhiên có một sự thôi thúc muốn phá cửa xông vào.
Đang nghĩ thì cánh cửa đó đột nhiên mở ra, Tạ Vãn U thò đầu qua khe cửa, cười với hắn: "Thiếu chút nữa đã quên, hình như có một chuyện quên làm mất rồi."
Tạ Vãn U nói rồi ra hiệu cho Phong Nhiên Trú lại gần.
Phong Nhiên Trú cảm thấy động tác của nàng quá quỳ tiện, như gọi một con mèo, hoặc một con chó lại, nhưng hắn thực sự không thể kìm nén được sự tò mò trong lòng, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn đi tới, muốn xem Tạ Vãn U định giở trò gì.
Không ngờ, giây tiếp theo, Tạ Vãn U đột nhiên ngẩng mặt lên, hôn nhẹ lên nốt ruồi son dưới môi hắn, vừa chạm vào đã rời đi, Phong Nhiên Trú còn chưa kịp phản ứng, Tạ Vãn U đã mỉm cười biến mất sau cánh cửa.
Cánh cửa lại đóng lại.
Phong Nhiên Trú đưa tay sờ lên vị trí dưới môi, bất lực nhắm mắt lại, cảm thấy cơn ngứa ngáy trong xương cốt lại trào dâng.
Hắn không còn cảm thấy không vui nữa, một dục vọng mới tràn ngập tâm trí hắn.
Phong Nhiên Trú cau mày, đè nén sự bồn chồn trong cơ thể, định rời đi thì cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, hắn khựng lại, lặng lẽ liếc mắt nhìn về phía sau.
Dung Tri Vi mở cửa, ánh mắt chạm vào hắn, rõ ràng cũng khựng lại.
Sau khi vào phòng, Dung Tri Vi vẫn ngồi xuống bắt đầu tĩnh tọa như mọi khi, nhưng lần này có chút khác biệt, bên ngoài cửa có tiếng nói chuyện rì rầm truyền đến, vốn dĩ Dung Tri Vi không có ý định nghe lén, nhưng tu sĩ tai thính mắt tinh, dù Dung Tri Vi cố ý không nghe kỹ, nhưng vẫn có một số lời truyền vào tai nàng ấy.
Một nam một nữ đang nói chuyện, điều khiến Dung Tri Vi chú ý là giọng nói của nữ tử đó.
Dung Tri Vi cảm thấy giọng nói đó nghe rất quen, rất giống tiểu sư muội thất lạc nhiều năm của nàng ấy, nhưng một số chi tiết như cách phát âm, ngắt câu trong lúc nói chuyện lại không giống nhau.