Cứ như vậy, Dung Tri Vi hoàn toàn không có tâm trạng tĩnh tọa, mà ngồi trên giường đấu tranh hồi lâu, nàng ấy muốn ra ngoài tận mắt xem thử, nhưng rõ ràng hai người này đang tán tỉnh nhau, nàng ấy cứ thế xông ra ngoài như vậy, có vẻ hơi bất lịch sự…
Cứ do dự như vậy rất lâu, chờ khi cuối cùng Dung Tri Vi cũng hạ quyết tâm mở cửa, nữ tử kia đã về phòng rồi, chỉ còn lại một nam nhân mặc đồ đen tóc bạc vẫn đứng ngoài cửa.
Vốn dĩ Dung Tri Vi chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua, nhưng khi tầm mắt chạm vào góc nghiêng của nam nhân đó, lại thấy quen mắt một cách kỳ lạ, giống như đã gặp ở đâu đó…
Không để nàng ấy nhìn nhiều hơn, bóng người đó lóe lên, biến mất trước mặt nàng ấy.
Rốt cuộc đã gặp ở đâu... Dung Tri Vi nhíu mày, nhất thời lại không nhớ ra.
Nàng ấy nhìn lướt qua căn phòng đó, khựng lại, cuối cùng vẫn không gõ cửa.
Có quá nhiều lần thất vọng, Dung Tri Vi không cảm thấy lần này có thể may mắn đến vậy, thực sự để nàng ấy tùy tiện tìm thấy tiểu sư muội.
Dung Tri Vi nghĩ vậy, thở dài, đóng cửa lại.
Bên kia, Tạ Vãn U trở về phòng, Tạ Chước Tinh đã nằm sấp ở đầu giường, vẫy đuôi tò mò hỏi: "Nương đi làm gì thế?"
Tạ Vãn U ngồi xuống mép giường, trên mặt không giấu nổi ý cười: "Không có gì, nói chuyện với hồ ly thúc thúc một chút."
Tạ Chước Tinh gật đầu tỏ vẻ hiểu, dùng chân vỗ nhẹ lên gối: "Nương mau ngủ đi."
Tạ Vãn U nằm xuống, nhớ lại phản ứng vừa rồi của Phong Nhiên Trú, vẫn muốn cười, Tạ Chước Tinh nhìn thấy, càng tò mò hơn: "Nương vừa nói gì với hồ ly thúc thúc thế? Sao lại vui như vậy?"
Tạ Vãn U nghiêng người, đưa tay ra xoa đầu nó: "Hồ ly thúc thúc luôn miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo, vừa rồi nương nói chuyện với thúc ấy, cuối cùng thúc ấy cũng không còn cứng đầu nữa, nên nương rất vui."
Tạ Chước Tinh nghe vậy cũng gật đầu hài lòng: "Tiểu Bạch cũng rất vui."
Tạ Vãn U bế nó lên: "Thúc ấy còn nắm tay nương nữa!"
"Hả?" Tạ Chước Tinh nhìn đôi chân của mình, cụp tai xuống, có chút thất vọng: "Tiểu Bạch vẫn chưa nắm tay nương bao giờ..."
Tạ Vãn U nghe vậy, lập tức bóp bóp chân của nó: "Không sao, tuy không thể nắm tay, nhưng có thể nắm vuốt mà, cũng giống nhau thôi~"
Tạ Chước Tinh được an ủi một chút, phấn chấn tinh thần, nghiêm túc ngửi ngửi Tạ Vãn U, sau đó ngẩng đầu lên, không dám tin hỏi: "Nương, người cũng... hôn hồ ly thúc thúc rồi sao?"
Đôi mắt Tạ Vãn U hơi lóe lên gì đó, dưới ánh mắt bị đả kích nặng của đứa bé, lại có vẻ hơi lúng túng, giống như giấu mèo nhà mình vuốt ve mèo bên ngoài, mơ hồ đáp lại: “Ừm… chỉ là hôn lên nốt ruồi dưới cằm hắn một chút thôi, chưa đến một giây…”
Nghe nói không đến một giây, Tạ Chước Tinh mới thở phào nhẹ nhõm.
Bản thể của hồ ly thúc thúc rất lớn, có nhiều lông mà nương yêu thích, dù Tạ Chước Tinh cũng thích hồ ly thúc thúc nhưng cũng có những suy nghĩ riêng, không muốn để hồ ly thúc thúc có nhiều lông hơn chiếm đi tình yêu của nương.
Nghĩ đến đây, Tạ Chước Tinh có chút ngượng ngùng hỏi Tạ Vãn U: “Nương, có thể hôn Tiểu Bạch thêm vài cái không?”
Tạ Vãn U lập tức đồng ý: “Dĩ nhiên là được!” Sau đó liên tục hôn mạnh hơn mười cái lên đầu vật nhỏ mới thôi.
Lúc này Tạ Chước Tinh mới cảm thấy yên tâm, không nhịn được vươn chân ra, nhấn nhấn trên người Tạ Vãn U, thở hổn hển bắt đầu xoa bóp cho nương.
Tạ Vãn U sờ đầu nhỏ của nó, ho nhẹ một tiếng, nghiêng vào tai nó nói: “Mặc kệ là khi nào, mèo nương thích nhất, mãi mãi là Tiểu Bạch.”
Tạ Chước Tinh mở to mắt: “Nhưng mà… hồ ly thúc thúc có rất nhiều lông.”
“Ngốc nghếch, nương không phải thích ai có nhiều lông hơn.” Tạ Vãn U hôn lên cái mũi nhỏ ẩm ướt màu hồng của nó: “Dù Tiểu Bạch không có lông, nương vẫn yêu Tiểu Bạch nhất ~”
Tạ Chước Tinh nghe được lời ngọt ngào của nương, càng xoa bóp mạnh chân hơn.
Cho đến khi mệt mỏi, Tạ Chước Tinh mới dừng lại, liếm lên má của Tạ Vãn U: “Tiểu Bạch đã xoa bóp xong, nương có thể đi ngủ rồi.”
Tạ Vãn U ôm nó cọ cọ, sau đó tắt nến: “Được, nương đi ngủ, Tiểu Bạch cũng ngủ đi.”
Tạ Chước Tinh yên lặng nằm trong vòng tay của Tạ Vãn U, sau một lúc lâu, đột nhiên do dự mở miệng nói: “Nương, hình như Tiểu Bạch … ngửi thấy mùi của thúc thúc và dì ấy.”
Tạ Vãn U giật mình: “Thúc thúc và dì nào?”
Tạ Chước Tinh suy nghĩ một chút: “Là thúc thúc và dì mà nương không muốn gặp.”
Trái tim Tạ Vãn U lập tức căng thẳng, cơn buồn ngủ biến mất không còn dấu vết.
Nghĩ kỹ lại, với tư cách là một bí cảnh cỡ trung, khả năng Dung Tri Vi và Yến Minh Thù đến đây luyện tập cũng không phải là không thể.
Tạ Vãn U không khỏi cầu nguyện trong lòng, nếu bọn họ thực sự đến, hy vọng ngày mai đừng gặp phải bọn họ.
…
Phong Nhiên Trú ngủ ngay cạnh phòng Tạ Vãn U, qua một lớp tường, tiếng nói của nàng và đứa bé cũng tự nhiên truyền vào tai hắn không sót một từ.
Nghe Tạ Vãn U nói hắn nói một đằng làm một nẻo, lại nói hắn cứng đầu, Phong Nhiên Trú khá bất mãn mím môi.
Nhưng nghe Tạ Vãn U chỉ vì nắm tay hắn, hôn lên cằm hắn mà vui vẻ, Phong Nhiên Trú lại giãn khuôn mặt ra.
Thôi, cứ như vậy đi.
Không muốn chống cự, cam tâm tình nguyện bị bắt lấy.
—
Một đêm này, mỗi người đều có những suy nghĩ khác nhau.
Tạ Vãn U ôm Tạ Chước Tinh ngủ say, Phong Nhiên Trú ở cạnh phòng Tạ Vãn U, nghe tiếng thở của nàng và đứa bé suốt nửa đêm, cuối cùng đứng dậy đi đến cửa sổ.
Một vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời đêm đen kịt rộng lớn, rải ánh sáng nhàn nhạt, Phong Nhiên Trú đưa ngón tay vuốt ve môi dưới, hơi cụp mắt xuống.
Tạ Vãn U hôn xong rồi chạy mất, để một mình hắn ở phòng khác, làm sao được chứ?