Phong Nhiên Trú đang thu dọn bát, nghe vậy dừng động tác lại, rất bình tĩnh nói: "Là ta sắc."
Tạ Vãn U không khỏi nhướng mày: "Nhưng chàng không nhận ra dược liệu mà?"
"Không nhận ra, nhìn nhiều lần, cũng sẽ nhận ra thôi." Phong Nhiên Trú nhẹ nhàng ngẩng cằm, híp mắt nhấn mạnh: "Ta là Luyện khí sư, không phải kẻ ngốc."
Tạ Vãn U kéo dài giọng "Ồ" một tiếng.
Phong Nhiên Trú tránh ánh mắt nàng: "Bí cảnh sắp mở, mang theo Tiểu Bạch, bây giờ chúng ta đi thôi."
Bây giờ còn một chút thời gian trước khi bí cảnh mở cửa, thực sự mà lên, thời gian còn khá dư dả, dù Tạ Vãn U có chút hoài nghi tại sao hắn vội vã như vậy, nhưng nghĩ đến có lẽ hắn có lý do của mình, không phản đối, sau khi mặc quần áo xong, ôm lấy Tạ Chước Tinh đang ngủ say bên cạnh gối.
Để kịp thời gian mở cửa bí cảnh, Tạ Vãn U dậy thật sớm, lúc này Tạ Chước Tinh còn chưa tỉnh, bị Tạ Vãn U ôm lên, chỉ là mơ màng thở ra một tiếng, duỗi chân tiếp tục ngủ.
Cho đến khi hai người đến cửa vào bí cảnh, nó mới duỗi dài bốn chi, ngáp một cái tỉnh dậy, nhô cái đầu nhỏ ra quan sát xung quanh, thấy mọi nơi đều là người, lập tức co lại, nhỏ giọng hỏi: "Nương ơi, chúng ta đến rồi à?"
"Ừm, đến rồi." Tạ Vãn U ôm thân hình nhỏ của nó, ngẩng đầu nhìn về phía cửa vào: "Sắp vào được rồi."
Tạ Chước Tinh gật đầu, cái mũi nhỏ đột nhiên động đậy, không biết ngửi thấy mùi gì, nó bấu chặt cánh tay Tạ Vãn U, trừng mắt nhìn Phong Nhiên Trú bên cạnh.
Phong Nhiên Trú biết tên nhóc này muốn nói gì, rũ mắt, cong môi cười với nó, nụ cười không mấy hiền lành.
Tạ Chước Tinh: “…”
Phong Nhiên Trú đưa tay ra chọc đầu nó, đột nhiên nói: “Tối qua, ta thấy sư tỷ cũ của nàng ở khách điểm.”
Tạ Vãn U đã sớm đoán được Dung Tri Vi cũng đến, không ngờ lại ở cùng khách điểm với mình, nàng vội hỏi: “Ở đâu? Nàng ấy có nhìn thấy ta không?”
“Nàng ấy ở căn phòng bên trái đối diện phòng nàng.” Phong Nhiên Trú thấy nàng căng thẳng, thong thả nói: “Chỉ nhìn thấy ta, hẳn là không nhìn thấy nàng.”
Lúc này Tạ Vãn U mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng không biết tại sao, nàng luôn rất có duyên với các sư huynh sư tỷ của tông môn cũ.
Suy nghĩ một chút, Tạ Vãn U có chút lo lắng: “Họ có vào bí cảnh không, nếu lúc đó đụng mặt nhau thì…” thì thật ngại ngùng.
Phong Nhiên Trú lại không để ý: “Đi theo ta, sẽ không gặp họ.”
Tạ Vãn U bừng tỉnh, lập tức đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn: “Là thế này sao?”
Phong Nhiên Trú: “Ta không có ý đó… thôi vậy.”
Sau đó nắm lại tay nàng.
Ngay lúc này, đám đông phía trước xôn xao, đồng thời, tiếng động đất rung chuyển truyền đến, dưới chân bắt đầu rung chuyển liên tục, Tạ Vãn U mượn lực của Phong Nhiên Trú bên cạnh, mới miễn cưỡng đứng vững.
Lúc ngẩng đầu lên, thấy ở đằng xa có một luồng ánh sáng ngũ sắc xông thẳng lên trời, không biết ai hét lên một tiếng “Bí cảnh mở rồi!”, đám đông liền chen chúc nhau xông vào lối vào.
Phong Nhiên Trú không dẫn Tạ Vãn U chen vào đám đông, mà dẫn nàng đến một nơi không có người ở.
Tạ Vãn U đang nghi ngờ, thì thấy hắn vươn hai tay thành chân, móng tay đột nhiên dài ra, trực tiếp đâm vào kết giới ở rìa bí cảnh, dùng sức xé toạc ra hai bên.
Giống như đang chống cự quyết liệt, chỗ vết rách lan ra từng vòng gợn sóng, hình như muốn cố gắng vá lại, nhưng rốt cuộc nó vẫn không thể chống lại sức mạnh của Phong Nhiên Trú, bị xé rách một vết hở cao bằng một người, linh khí nồng đậm lập tức tràn ra từ vết hở.
Sắc mặt Phong Nhiên Trú không hề tỏ ra khó khăn, nghiêng người nói với Tạ Vãn U: “Vào đi.”
Tạ Vãn U: “…”
Bỏ cửa chính không đi, tại sao lại tự xé kết giới... Ma tôn cứ thích đi đường vòng sao?
Hình như nhận ra ánh mắt kinh ngạc của nàng, sau khi cùng nhau đi vào từ vết nứt, Phong Nhiên Trú thản nhiên giải thích: "Đi đường tắt, nhanh hơn."
Cái mà hắn gọi là đường tắt, chẳng phải là trực tiếp xé rách bí cảnh sao... Tạ Vãn U thầm giơ ngón tay cái với hắn: "Đại nhân, quả nhiên là ngài!"
"..."
Cảnh tượng trước mắt đã biến thành một khu rừng um tùm, Tạ Vãn U hít sâu một hơi linh khí nồng đậm tràn đầy trong không khí, cảm thấy hình như cảnh giới của mình có xu hướng được nới lỏng.
Bởi vì gần đây nàng dành phần lớn tâm trí cho chuyện luyện đan, chỉ nghĩ đến việc nâng cao phẩm cấp luyện đan, ngược lại tu vi không có tiến triển gì lớn.
Tinh lực của con người có hạn, cái gọi là cá với tay gấu không thể cùng có, chính là đạo lý này, nếu muốn tập trung luyện đan, cho nên chỉ có thể dành ra khoảng thời gian rảnh rỗi để tu luyện, ngược lại, nếu muốn chuyên tâm tu luyện thì không có thời gian luyện đan.
Đây là một vòng luẩn quẩn.
Thừa dịp đến bí cảnh, có lẽ có thể nhân cơ hội này rèn luyện, nâng cao tu vi, nếu không chỉ với tu vi Kim Đan hậu kỳ hiện tại của nàng, ở giới tu chân, thực sự không được coi là gì.
Tạ Vãn U nghĩ vậy, rẽ đám cây bụi, thoáng chốc nhìn thấy nhiều linh thảo có phẩm chất khá cao.
Nồng độ linh khí trong bí cảnh cực cao, chính vì vậy, thiên tài địa bảo trong bí cảnh cũng sinh trưởng tốt hơn bên ngoài, là một Luyện đan sư, Tạ Vãn U nhìn thấy đầy đất là nguyên liệu luyện đan, thực sự rất khó kìm nén được bản thân, vừa đi vừa đào, thu được không ít linh thảo.
Phong Nhiên Trú ôm Tạ Chước Tinh, cùng nhau nhìn Tạ Vãn U ngồi xổm trên mặt đất đào đất.
Tạ Vãn U đào được vài cây linh thảo, bỗng phản ứng lại: "Chúng ta có nên đi lấy Vạn Dược Linh Nhũ trước không?"
Phong Nhiên Trú ung dung nói: "Không vội, đào cỏ của nàng đi, có người đến ta sẽ nói cho nàng biết."
Tạ Chước Tinh thò đầu ra: "Nương, cần Tiểu Bạch giúp đào không ạ?"
Tạ Vãn U cúi đầu chăm chú đào đất, cười nói: "Không cần, nương đào xong ngay thôi."